Chủ Nhật, 6 tháng 7, 2014

truyện les - Mãi mãi bên nhau - phần 1

MÃI MÃI BÊN NHAU



Chapter 1

Vừa bước vào nhà Ý Như đã thấy không khí nặng nề bao trùm. Ba mẹ ngồi mỗi người một góc, không ai nói chuyện với ai cả. Thấy Ý Như bước vào, mẹ cô liền ngoắc cô lại bảo

- Ý Như, ngồi xuống đây với mẹ.

Ý Như đi lại bên mẹ, cô không biết có chuyện gì đang xảy ra, cô hết nhìn cha rồi nhìn mẹ, mẹ cô nắm lấy tay cô nói

- Ý Như nè, ba mẹ có chuyện rất quan trọng muốn con giúp đỡ.

Ý Như thấy được sự trầm trọng trong câu chuyện này, vì từ trước đến nay ngoài cô nhờ ba mẹ ra, có bao giờ ba mẹ nhờ vã gì Ý Như đâu.

- Có gì mẹ cứ nói ra đi, nếu giúp được con sẽ giúp.

Lúc này ông Thái mới lên tiếng

- Chuyện này cha không muốn ép con, con có quyền lựa chọn.

Ý Như một lần nữa lên tiếng

- Xin cha mẹ cứ nói.

Bà Thái nhìn chồng rồi nói với con

- Con còn nhớ chú Trung chứ!

Ý Như gật đầu:

- Là bạn thân của cha má.

Bà Thái thở dài lắc đầu

- Một người bạn thân mà không có còn tốt hơn. Ông ta đã lấy hết tiền của công ty đi rồi. Bây giờ công ty rất cần tiền để qua giai đoạn này.

Ý Như nhíu mày hỏi

- Con không có nhiều tiền, nhưng cũng có một ít, nếu ba mẹ cần đến…

Bà Thái xua tay
- Không không, số tiền con có, và cả căn nhà này cũng không thể nào bù đắp vào được. Chúng ta cần một số tiền lớn hơn nữa và có người đã chịu giúp với một điều kiện.

Ý Như mở tròn mắt, không ngờ trên thế gian này cũng còn người tốt muốn giúp cho ba mẹ cô.

- Ai vậy mẹ?

Ông Thái cướp lời vợ

- Đó là ông Tùng, bạn rất thân của ông nội con. Ngày xưa họ có hứa với nhau sẽ gã con của mình nếu sinh ra một gái một trai, nhưng ông nội sinh ra ba, còn ông Tùng cũng sinh ra một người con trai là bác Phong. Sau đó họ rời khỏi Sài Gòn và đi nơi khác làm ăn. Mấy chục năm sau nghe nói họ sanh muộn được một cô con gái nhưng lúc đó cha đã lấy mẹ. Bây giờ cả gia đình họ về lại Sài Gòn mở công ty đá quí rất lớn. Họ có một đứa cháu trai, muốn làm sui với chúng ta.

Ý Như chỉ vào mình và mẹ cô gật đầu.

- Không được, ngay cả mặt mũi của anh ta ra sao con còn không biết nữa. Còn cách nào nữa không?

Ông bà Thái lắc đầu.

- Chúng ta chỉ còn cách này nữa thôi. Con nghĩ thử coi có ai chịu cho chúng ta mượn một số tiền lớn như vậy.

Ý Như không biết phải nói làm sao với ba mẹ cô nữa. Nếu không giúp thì có thể ba cô sẽ ngồi tù và gia đình cô sẽ mất tất cả. Nhưng nếu đồng ý, đó là chuyện hạnh phúc suốt đời của cô. Thấy con phân vân nên ông Thái nói:

- Ba đã nói rồi, con có thể từ chối, không ai ép con cả. Chúng ta sẽ tìm cách khác vậy.

Ý Như biết ba mình nói vậy thôi chứ còn cách nào khác nữa, Ý Như đứng dậy nói:

- Ba mẹ cho con vài ngày để suy nghĩ được không?

Ông bà Thái đồng ý.

- Con cứ suy nghĩ đi.
- Xin phép ba mẹ.

Ý Như lê từng bước lên lầu. Cô tưởng hôm nay sẽ có cơ hội nói cho ba mẹ mình biết rằng cô vừa đậu thủ khoa và sẽ có một khóa học bổng bên Úc, nhưng bây giờ thì đành gạt nó qua một bên.
Ý Như vùi mình lên giường thở dài. Cô phải nói làm sao với Nam đây, anh sẽ cho rằng cô giả dối và sẽ không tha thứ cho cô. Nhưng Ý Như không làm khác được, vì cô có thể tìm người khác như Nam, nhưng ba mẹ chỉ có một. Ngày mai cô sẽ nói cho ba mẹ biết rằng mình đồng ý cho ba mẹ vui lòng. Ý Như thở dài rồi chìm vào giấc ngủ.

Chapter 2

Lễ cưới được tổ chức lớn nhất trong nước vì không lớn sao được, đó là ngày đám cưới của đứa cháu đích tôn của dòng họ Hoàng. Đám cưới này ông Tùng là vui nhất, vì thằng cháu quậy phá của ông rồi cũng có người cột chân nó lại. Mà lại là đứa cháu của ông bạn thân của ông Tùng nữa. Ông Tùng nói với Thanh:

- Đến đời cháu thì chúng ta cũng được làm sui gia, thật là không uổng công.

Ông Thanh cũng nói:

- Hi vọng chúng nó cho chúng ta vài đứa cháu là được rồi.

Hai ông khoái chí cụng ly với nhau. Chỉ có cô dâu với chú rễ là không được vui. Cả hai đều đang suy nghĩ về một việc gì đó. Nụ cười của hai người thật gượng gạo.

Cuối cùng thì tiệc cưới cũng xong, Ý Như phải đi về với gia đình chồng. Bà Thái ôm con nước mắt chảy dài, dặn dò đủ thứ

- Về bên đó nhớ nghe lời nha con, không được bướng đó. Có gì không biết thì phải hỏi.

Ông Tùng đứng kế bên nói

- Con đừng lo sẽ không ai dám ăn hiếp đứa cháu dâu này đâu. Cũng đã khuya rồi chúng ta đi thôi.

Ý Như chui vào xe ngồi kế chồng của mình. Nói là chồng nhưng cô cũng chưa nhìn kỹ mặt chồng mình như thế nào. Chỉ biết tên của chồng cô là Hoàng Phong Thiên. Ý Như len lén nhìn qua thì thấy Phong Thiên cũng đang nhìn mình, cô bối rối quay mặt đi, cô nhìn ngoài trời, mọi người vẫn lái xe qua lại tấp nập, cô hi vọng rằng ngày mai sẽ tốt đẹp hơn ngày hôm nay.

Xe dừng lại trước một biệt thự thật lớn và sang trọng. Cái cửa sắt khổng lồ từ từ mở ra cho xe chạy vào. Ý Như không biết có bao nhiêu người ở ngôi biệt thự này nữa, nhưng chắc có lẽ phải đông lắm, nếu không thì sẽ rất trống vắng vì nó quá to lớn. Nhà của Ý Như không phải là nhỏ, nhưng so với ngôi biệt thự này thì chẳng thấm vào đâu. Ý Như bước theo chân ba mẹ chồng của mình. Đi đến phòng khách thì ông Phong nói

- Thiên con đưa vợ mình lên phòng đi, giờ cũng đã khuya rồi.
Rồi ông quay sang hỏi mấy người giúp việc
- Cô út về chưa?

Bà Bảy người giúp việc già nhất ở đây nói

- Dạ thưa ông chủ, sáng giờ không thấy cô hai đâu hết

Ông Phong bực bội, nhưng vợ ông xoa dịu

- Thôi anh à, hôm nay là ngày vui của con, anh đừng có giận dữ

Ông Phong bực bội gắt

- Thiệt không hiểu nổi, đám cưới của cháu mà cũng không chịu về, bỏ đi đâu mất tiêu

Ông Phong vừa nói xong, thì Ý Như nghe một giọng nói vang lên

- Anh hai giận quá mau già đó!

Ông Phong quay lại, bực tức lúc này như càng bùng lên

- Em nói cho anh biết đi, sao giờ này mới về. Hôm nay là đám cưới của Phong Thiên mà em cũng không ở nhà.

Tùng Linh nắm cánh tay anh hai mình nhỏ nhẹ

- Không phải là em không có muốn về, nhưng trên đường có nhiều tai nạn xảy ra, chiếc xe của em phải nhích từng chút một, nên em không về kịp.

Bực tức trong lòng ông Phong như được xoa dịu. Dẫu sao Tùng Linh cũng là đứa em gái duy nhất của ông. Nói là cô của Phong Thiên nhưng thật ra Tùng Linh chỉ lớn hơn Phong Thiên vài tuổi vì Tùng Linh là con của người đàn bà bên ngoài của cha ông. Khi Tùng Linh vừa tròn 8 tuổi thì mẹ cô đem đến cho cha anh nuôi, vì bà bệnh nặng không thể nuôi được nữa. Vài tháng sau mẹ Tùng Linh qua đời và Tùng Linh rất hận cha vì nghĩ rằng ông để mẹ con cô cực khổ nên mẹ mới chết. Đó là lý do vì sao từ nhỏ Tùng Linh đã không gần gũi với cha mình và cũng một phần ông quá nghiêm khắc với cô. Tùng Linh là do một tay ông Phong, vợ ông và bà bảy nuôi lớn. Vì do được nuông chiều quá nên cô bướng bỉnh, nhưng được cái Tùng Linh rất yêu thương anh chị mình và cô rất giỏi. Thằng con ông thường nói út cái gì cũng giỏi. Đúng thật là như vậy. Vì Tùng Linh bây giờ đã có công ty riêng của cô, và nó đang phát triển rất nhanh. Ông nhìn em gái mình rồi lắc đầu

- Em làm sao thì làm đi, chút xíu cha vô thì em nói chuyện với cha

Tùng Linh không muốn đối đầu với cha mình. Cô định năn nỉ anh trai thì cô nghe tiếng xe của ông Tùng đổ dồn phía trước cỗng, Tùng Linh nói với anh
- Em lên ngủ trước đây, anh giúp em nhé

Nói rồi cô bỏ chạy một nước, ông Phong chỉ biết nhìn theo lắc đầu. Thấy vậy nên Phong Thiên và Ý Như về phòng của mình. Ông Tùng từ ngoài bước vào hỏi

- Cha mới nghe tiếng của Tùng Linh đây mà, nó đâu rồi?

Ông Phong đi lại dìu cha ngồi xuống ghế nói

- Em con hôm nay có chuyện đột xuất nên không về kịp đám cưới của Phong Thiên, xin cha đừng có giận.

Ông Tùng bực mình mắng

- Con với cái, lúc nào cũng cãi lời cha, không biết khi nào nó mới ngoan ngoãn đây. Tìm một nơi nào đó gã phức đi cho rồi. Thật khổ.

Bà Phong cười với cha chồng

- Cha đừng lo, Tùng Linh nhà mình nhiều người muốn cưới lắm. Chỉ là em nó chưa chịu thôi. Bây giờ con đưa cha vào trong nghỉ nhé, có gì mai rồi nói.

Hai vợ chồng dìu ông Tùng đứng dậy, trong lòng vẫn bực tức nên ông nói

- Cũng tại hai đứa con, cưng chiều nó quá đó. Hết con rồi đến cháu. Đứa nào cũng muốn làm cho ông vỡ tim mà chết.

Còn Ý Như vừa về đến nhà chồng, lần đầu tiên thấy cô út. Cô của Phong Thiên thật là trẻ, trẻ hơn sức tưởng tượng của cô rất nhiều. Cô có nghe mẹ cô nhắc sơ về Tùng Linh, nhưng cô không ngờ, Tùng Linh khác xa trí tưởng tượng của cô.
Ý Như đi vào phòng được dành riêng cho cô và Phong Thiên. Ý Như nhìn quanh, cô không biết phải bắt đầu từ đâu. Đúng lúc đó thì Phong Thiên đi vào

- Em đi tắm đi, rồi chúng ta nói chuyện.

Ý Như làm theo như cái máy, cô rất cần phải tắm, vì nguyên ngày hôm nay cô rất mệt. Nên cô chỉ muốn tắm và ngủ. Đợi Ý Như vào phòng tắm rồi, Phong Thiên chạy qua phòng Tùng Linh, anh gọi nhỏ

- Út ơi út mở cửa cho Thiên.

Tiếng Tùng Linh ở trong vọng ra

- Cửa không khóa, vào đi!

Phong Thiên bước vào và khóa cửa lại, Tùng Linh nhíu mày hỏi

- Hôm nay cưới vợ sao không về phòng đi, qua phòng út làm gì?

Phong Thiên chúm hai tay vào nhau năn nỉ

- Út giúp Thiên đi út, Nguyệt Nga đang giận Thiên đó, Thiên nói tối nay sẽ tới, út giúp dùm Thiên.

Tùng Linh trợn mắt

- Thiên nói thiệt không đó? Có vợ rồi mà không bỏ bồ? Út không giúp đâu.

Phong Thiên tiếp tục năn nỉ

- Giúp Thiên đi, Thiên không yêu cô ta, nhưng phải nghe lời ông nội, út biết ông nội mà, ông nói muốn ai dám cãi. Chỉ có út dám thôi.

Tùng Linh liếc cháu, cái thằng ăn với nói, làm như Tùng Linh bất hiếu lắm vậy.

- Nhưng cho dù muốn giúp, út giúp thế nào đây?

Phong Thiên mừng rỡ

- Út qua phòng Thiên ngủ tối nay đi. Lỡ sáng mai mẹ có lên thì thấy hai người trên gường sẽ không nghi ngờ, nghen út

Tùng Linh lắc đầu

- Rồi út phải nói sao với vợ của con?

Phong Thiên trấn an.

Út đừng lo, con sẽ nói cho cổ nghe ngay bây giờ, út giúp Thiên nhen

Phong Thiên định đi thì Tùng Linh kéo áo anh lại

- Con có thấy mình tàn nhẫn lắm không? Đêm tân hôn của người ta con nói con đi với bồ

Phong Thiên cười nói

- Út ơi là út, cô ta cũng đâu có yêu con, cô ta cưới Thiên vì cha của cô ta bị người ta gạt tiền công ty. Út khỏi lo.

Tùng Linh đa nghi nhìn Phong Thiên

- Sao Thiên biết?
Phong Thiên đắc ý

- Vì Thiên đã điều tra, cô ta còn có một người yêu nữa kìa. Nên út khỏi lo gì cả. Giúp Thiên nhen.

Tùng Linh nhìn theo thằng cháu lắc đầu. Cô lớn hơn Phong Thiên có 4 tuổi nên không cho Phong Thiên gọi cô xưng con. Chỉ được gọi út và xưng tên thôi. Tùng Linh cầm cái gối của mình bước sang phòng Phong Thiên. Cô không biết rằng đêm nay đã thay đổi cuộc đời của 3 người.

Còn Ý Như, cô đợi Phong Thiên lâu quá nên ngủ lúc nào không hay, nữa đêm thức giấc tưởng ở nhà nên Ý Như quay qua tìm gối ôm. Tìm được rồi cô ôm thật chặt mà không biết mình đang ôm Tùng Linh. Sáng thức dậy, Ý Như vừa mở mắt thì thấy Tùng Linh đang nhìn mình. Ý Như giơ tay chặn ngực. Cô không ôm Tùng Linh nữa mà nhích ra xa một chút.

- Xin lỗi út.

Vẫn gương mặt lạnh lùng Tùng Linh không nói gì. Cô nhắm mắt lại. Nghe tiếng thở đều đều của Tùng Linh Ý Như biết rằng cô đã ngủ rồi, Ý Như ngắm Tùng Linh. Hồi tối có nhìn thấy, nhưng Ý Như chưa kịp nhìn kỹ. Giờ trong giấc ngủ, Tùng Linh như một thiên thần. Chóp mũi thanh cao và đôi môi trái tim thật khêu gợi. Sao Ý Như lại nghe rạo rực. Cảm giác mới mẽ lan tràn trong tim cô, một ý nghĩ thoáng qua đầu làm Ý Như rùng mình, cũng may lúc đó có tiếng gõ cửa.

- Phong Thiên, Ý Như, các con dậy chưa xuống ông nội kêu kìa.

Tùng Linh thức giấc còn Ý Như định bước xuống gường thì Tùng Linh kéo tay Ý Như lại nói nhỏ

- Như lại mở cửa đi, nói là Thiên còn ngủ chút nữa sẽ xuống.

Ý Như gật đầu rồi vội vã xuống giường mở cửa, còn Tùng Linh thì lấy mền trùm lại.

- Chào mẹ!

Bà Phong nhìn vô thấy vậy tưởng Phong Thiên còn ngủ, bà nói với con dâu.

- Con để chồng con ngủ một chút nữa rồi hai đứa xuống gặp ông nội. Thôi mẹ xuống dưới làm đồ ăn sáng cho ba con đây.

Đợi bà Phong đi rồi Ý Như đóng cửa phòng lại và quay lại giường, lúc này Tùng Linh mới giở mền ra, cô thở hắt. Đúng là mệt quá. Cái thằng cháu này của cô rồi cũng sẽ bị cô đập cho một trận. Ý Như nhìn Tùng Linh lúng túng không biết nói gì thì cánh cửa sổ mở làm cả hai giật mình. Phong Thiên từ ngoài chui vào nhìn Tùng Linh và Ý Như cười tươi.

Tùng Linh chỉ cái giường kêu cả hai lại ngồi. Cô nói với Phong Thiên và Ý Như

- Bây giờ chúng ta cần phải nói chuyện cho rõ ràng.

Phong Thiên nhìn Tùng Linh ngạc nhiên

- Nói chuyện rõ ràng gì út?

Ý Như cũng nhìn Tùng Linh như không hiểu, Tùng Linh ký vào đầu Phong Thiên nghe cái chốc.

- Con đi đâu giờ mới về, hồi tối ai ngủ với vợ con, chuyện này không thể để như vậy hoài được. Phải có cách giải quyết chứ.

Phong Thiên gãi đầu nhìn Ý Như như muốn xin lỗi

- Nhưng bây giờ giải quyết như thế nào đây út?

Tùng Linh nói không chớp mắt

- Bỏ cô gái kia rồi về ăn ở đàng hoàng với vợ của Thiên chứ sao.

Cả Phong Thiên và Ý Như không hẹn đồng kêu lên

- Không được!

Phong Thiên nhìn Ý Như ngạc nhiên, anh thì còn có lý do, nhưng tại sao Ý Như lại không đồng ý? Phong Thiên chợt nhớ lại là Ý Như đã có người bạn trai trước khi lấy anh làm chồng. Chắc đó là lý do. Ý Như nhìn hai người rồi nói

- Hay là vầy đi, anh Phong Thiên cứ sống theo ý thích của mình, chúng ta tuy là vợ chồng nhưng không phải là vợ chồng. Chỉ khi nào có mặt người lớn thì mình đóng kịch cho họ xem thôi. Như vậy có được không?

Tùng Linh lắc đầu

- Không được, như vậy còn tương lai của Ý Như thì sao?

Phong Thiên không để Ý Như trả lời liền nói

- Ý Như cũng đã có bạn trai rồi mà.

Ý Như xua tay

- Không có, đã chia tay rồi.

Phong Thiên nhìn Ý Như làm cô đỏ mặt, rồi anh liếc sang Tùng Linh nói

- Mới có 1 đêm mà sao Thiên nghi quá?!

Tùng Linh quay sang nhìn Thiên, ánh mắt đó cho Thiên biết rằng anh cần ăn nói nghiêm chỉnh lại.

- Thiên biết lỗi rồi, út giúp Thiên đi

Tùng Linh suy nghĩ một hồi rồi nói

- Thôi như vậy đi, Thiên cứ lo cho cái cô bồ của Thiên. Còn chuyện Ý Như thì hãy để cho út. Mai này nếu tìm được ai rồi thì cũng phải cho út biết, rồi lúc đó ta sẽ tính chuyện đó sau. Từ nay trở đi, trước mặt người lớn thì hai đứa cứ đóng kịch là vợ chồng. Cố gắng xin ông nội cho ra riêng ở. Có gì thì cũng dễ dàng hơn. Sau này mà Thiên có tình cảm hay lạng quạng gì đó đến Ý Như thì biết tay út. Bây giờ út cho Thiên suy nghĩ đó. Một là bỏ bồ mà lo cho vợ. Hai thì dừng có nghĩ đến nữa.

truyện les "Tiểu thư và nông dân (full)" - phần 19

Chúng tôi về nhà an toàn.
“Chết vali của em, quần áo của em ở sân bay hết rồi?” - tôi chợt nhớ ra
“hihi… không có gì trong đó đâu”

“là sao?”- tôi nhìn ngơ ngác
“quần áo của Trân đã được đưa về nhà rồi”- Quỳnh nói - “lúc sang bàn tính ké hoạch, em cũng đã láy đò của Trân, mọi thứ cần thiết, em qua nói là lấy một số đồ đạc nên cũng không ai kiểm tra hét”
“em thong minh thật đó” - tôi khen Quỳnh
“em lúc nào mà chả thông minh, thôi tụi em đưa hai người đến cửa phòng thôi, để cho hai người riêng tư, chắc cả hai sẽ có rất nhiều điều muốn nói với nhau” - Quỳnh và Khanh đi xuống cầu thang, tôi với em vào phòng.
“cuối cùng hai đứa cũng được ở bên nhau rồi” - Trân nhìn tôi cười
“uhm…” - tôi ôm lấy em thật chặt, tay tôi luồn qua mái tóc của em, cảm nhận em gần hơn -”em ốm đi nhiêu lắm em biết không?” - đôi má của em gầy hóp đi nhiều
“anh cũng vậy đó” - bàn tay em chạm vào gương mặt của tôi, tôi quay sang hôn lên bàn tay của em. Tôi cuối xuống tìm đôi môi của em, em đáp trả nhẹ nhàng, tay em choàng cổ tôi, tôi siết eo của em thật chặt. Mọi thứ bay giờ tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm em bên cạnh tôi mà thôi.

Những ngày sống cùng với em thật hạnh phúc, chúng tôi không bước ra ngoài, vì sợ đàn em của Jack sẽ tìm ra chúng tôi. Hôm nay chúng tôi cùng ngồi lại xem tivi, xem ngay đài tin tức thời sự trong ngày.

“hôm nay chúng tôi nhận được tin tức, ông chủ tịch tập đoàn lớn nhất nước ta phải ra tòa về việc tàn trữ vũ khí trái phép, xuất nhập khẩu trong và ngoài nước, sự việc được phát hien vào tói đêm qua, khi kiểm tra hàng xuất nhập khẩu, chúng tôi phát hiện như trên, chúng tôi sẽ điều tra và làm rõ sự việc”

Chúng tôi chỉ biết trố mắt nhìn khi TV quay những vũ khí được chất chứa trong xe hàng của ông chủ, mỗi chiếc xe hàng gồm có khoảng vài thùng súng các loại, đạn. Chúng tôi không tin vào mắt của mình được, chúng tôi nhìn thấy ông chủ bị còng tay đưa lên xe cảnh sát, với các nhà báo vây quanh ông.
“xin cho hỏi ông buôn bán vũ khí thật sao?”
“hay là ông bị ai hại cho đến nông nổi này?”
“công ty của ông đã hơn 20 năm đứng trên thương trường, việc này theo ông sẽ giải thích thế nào?
“có một nguồn thông tin cho biết, ông đưa con gái ông du học để tránh việc đang xảy ra?”
“có người nói rằng con gái ông không đi du học mà bỏ trốn theo người yêu của cô ấy”

Nhưng câu hỏi cứ ò ạt liên tục. Cho đến khi ông chủ lên xe cảnh sát, nhìn cảnh đó chúng tôi không thể kiềm lòng được. Tôi tắt lấy TV, lúc này tất cả im lặng ánh mắt đều hướng vè Trân, chúng tôi biết Trân bây giờ phải rát là khó chóng chọi với dư luận, với việc ba của mình bị hại cho đến phải vào tù.

Trân đứng dậy thật mạnh ròi bước nhanh lên phòng, tôi chạy theo thì thấy em khóc rát lớn, tiếng khóc của em có thể nghe thấy ở dưới nhà.
“Trân… em bình tỉnh lại đi, đừng kích động” - tôi đén vịnh vai của Trân
“Buông em ra! làm sao mà bình tỉnh được khi ba em bị hại phải ngồi tù như vạy được chứ”
“Anh biết em đau và buồn như thế nào, thật sự tụi em không nghĩ hắn ra tay sớm như vậy”
“Anh im đi! nếu em chịu ngoan ngoãn đi du học thì ba em sẽ không vào tù”
“Trước sau gì Jack cũng sẽ hại ba của em, không cách này thì cũng cách khác, em có biết Jack có thế lực mạnh như thế nào không? để cứu em ra khỏi vòng tay của hắn, tụi anh phải vất vả thế nào em biết không?”
“vậy thì tụi anh cứu ba em ra đi, ba em lớn tuổi rồi, không thể chịu đựng trong tù như vậy được, ba em vô tội”
“Anh biết! Trân ah” - tôi ôm em thật chặt, em đánh tôi liên tục không dừng, tôi biết chỉ có cách này mới làm cho em bình tỉnh lại được, em không đánh tôi nửa, ôm tôi khóc thật to như một đứa trẻ. Lòng tôi cũng đau sót khi biết được tin dữ như vậy.

Những ngày kế tiếp trôi qua em không ăn gì khi tôi mang lên cho em. Em chỉ uống nước, tôi phải ép rất nhiều em mới ăn được vài muỗn cơm rồi buông, tình trạng mà cứ kéo dài hoài như vậy thì làm sao có thể đối đầu với Jack đây. Đến ngày thứ năm tôi thật sự không chịu nổi khi thấy em như vậy, tôi đã phát điên lên.

“em đừng có như vậy được không?” - tôi quát ánh mắt em nhìn tôi như không hiểu vì sao tôi lại nổi nóng như vậy -” em không ăn gì gần cả tuần nay rồi, em tính như vậy suốt đời hả?”
“nhưng anh nghĩ sao em có thể ăn ngon ngủ yên khi ba đang ở trong tù”
“ăn để có sức mà đấu với Jack, em  có hiểu cái vấn đề đó không, nếu em cảm tháy không muốn ăn nửa thì thôi, anh sẽ không mang thức ăn lên, cũng sẽ không kêu em ăn đâu, em muốn làm gì thì làm” - tôi giận bỏ đi đóng cánh cửa sầm lại, đem đồ ăn vào nhà bếp và hết sức bực mình.

“cô áy lại không ăn nửa hả anh?” - Quỳnh nhìn vào mâm thức ăn
“uhm.. chẳng chịu ăn, ăn như mèo hửi, tức quá đi mà” -tôi đập tay lên bàn
“cô ấy đang bị khủng hoảng mà anh”
“cũng phải ăn một chén cơm đẻ cầm cự, cái này gần như em xem đó, đem lên rồi đem xuống y nguyên, anh sẽ không làm đồ ăn cho Trân nửa, khi nào Trân thấy đói thì tự xuống dưới mà ăn”

Quỳnh nhìn Khanh, rồi cả hai cùng lắc đầu. Quỳnh ngó lên và rồi đi vào phòng chắc là đẻ nói chuyện với Trân, chấn an cô ấy. Tôi giận thì giận, buổi tối ai cũng ngồi ăn , em thì không xuống, tôi cứ chồm người tới ngó xem, Trân có xuống không! Hết bữa cơm vẫn không thấy động tỉnh gì.

“Công nhận cô áy cứng đầu thật chứ”
“Anh bình tỉnh nào”
“không biết như thế nào mới chịu ăn đây”
“con gái cần sự nhẹ nhàng, anh đừng nóng như vậy, nhiều khi Trân mắc cỡ, ngại khong xuống, anh vỗ ngọt Trân chút đi” - Quỳnh khều tay tôi - “anh lên kêu Trân xuống đi, đi đi mà”
“rồi anh biết rồi” - tôi nhăn nhăn
“anh không có nhăn, anh mà nhăn là cô ấy sẽ chết vì đói đó”
“như thế này phải không?” - tôi nhăn răng ra cười
“uhm… phải luôn như thế”

Đứng trước cửa phòng tôi còn hơi lưng chừng khi mở cánh cửa, tôi hit một hơi thật sâu vào, rồi mở cửa thật nhẹ bước vào trong, thấy em đang ngồi ở bên cạnh giường buồn bã. Mắt sưng lên vì khóc, tóc em rủ rượi, cứ như tôi đang ngồi kế bên một bức tượng vậy. Tôi nắm lấy bàn tay của em.

“Anh xin lỗi vì sáng nay anh lớn tiếng với em, em xuống ăn gì đi, một chút cũng được” - em chỉ lắc đầu - “hay là em uống sữa nha, anh xuống pha sữa cho em uống”. Tôi ngồi xuống thấp hơn em - “Trân ah! em hãy nhìn anh nè, anh biết bây giờ em sẽ không muốn làm gì cả, giai đoạn này anh và em phải thật mạnh mẽ, như vậy mới cứu được ba em. Hãy tin anh, anh cùng với mọi người sẽ cứu ba em. Bây giờ em xuống dưới nhà, ăn một chút gì nha” - tôi nắm chặt tay em, ánh mắt nhìn em tha thiết, em mếu nhìn tôi rồi gật đầu. Tôi ngồi phắt dậy tay ôm lấy em. Rồi sau đó em và tôi đi xuống bếp.
“Cuối cùng cũng chịu xuống rồi ha” - Quỳnh chọc
“Tình yêu có khác ha!” - Khanh gật đầu công nhận
“Em ngồi đi, anh làm đồ ăn cho em” - tôi vui vẻ vào bếp làm thật nhanh - “xong rồi nè!” - tôi đem ra bàn và đặt xuống mùi hương thơm ngát cả phòng bếp.
“thơm quá” - em kề mũi gần chiếc dĩa hủ tiểu hài sản tôi đã làm cho em
“mày sướng ghê!” - Quỳnh bĩu môi
“mốt em nhịn đói đi, rồi anh cũng làm cho em ăn” - Khanh khoái chí
“thôi không cần! tốt quá!” - quỳnh khoanh tay liếc xéo Khanh
“Em ăn đi, ăn từ từ thôi, nóng lắm đó” - tôi ngồi gần em
“dạ”

Nhìn em ăn uống lại tôi cảm thấy thật vui, em ăn hết không giống như những ngày trước. Nhìn em không còn xanh xao như trước kia nửa, do được tôi bồi bổ chăm sóc đặc biệt.

Buổi tối ở phòng khách.
“Anh muốn nói chuyện với mọi người về việc Ba của Trân” -lúc này mọi người vây lại với nhau tập trung nhìn vào hướng tôi
“Anh có cách gì sao?” - Trân hỏi một cách hối thúc
“uhm… anh chưa nghĩ ra cách gì em à”
“bốn người chúng ta không lẽ không chóng lại một mình hắn được sao?” - Khanh nói
“hắn vừa nguy hiểm, đồng bọn của hắn cũng không ít?” - Quỳnh tiếp lời
“đúng rồi, việc mà tụi anh giao cho em là vào công ty của Jack…” - tôi nói
“em xin lỗi… em đã cố gắng tìm mọi cách để có thể vào công ty của hắn ,kiếm được chút manh mối nào đó, nhưng em không thể tìm kiếm được gì cả”
“có lẽ chúng ta phải dụ cợp ra rừng thôi” - ánh mắt tôi cho mọi người thấy rằng tôi đang có kế hoạch nào đó cho cuộc chiến lần này.
“dụ cợp ra khỏi hang thì đúng hơn” - Quỳnh sửa lại lời tôi nói
“dụ cợp là dụ làm sao anh?” - Trân hỏi tôi
“sư huynh dạo này dùng từ cao siu quá, đệ khó hiểu quá”
“đơn giản là chúng ta sẽ phải khá liều lĩnh một chút, nhưng lần này cần Khanh rất nhiều, nhất là những bạn bè của em, những ai giỏi võ thì càng tốt, và phải lanh lẹ xử lý tình huống bất ngờ xảy ra”
“dạ được, huynh cứ nói đi, cỡ nào đệ cũng sẽ giúp mà”
“uhm… anh nghĩ chúng ta trước tiên là phải dụ bọn đàn em của Jack, bắt chúng nó khai hết mọi thứ mà chúng biết”
“tụi nó dữ lắm đó anh” - Quỳnh ngáng ngẫm
“chúng ta phải sử dụng mưu kế thôi” - tôi dự lưng vào ghế
“anh nói rõ hơn đi” - Trân nôn nóng
“chúng ta sẽ theo dõi chúng, để biết chúng thường hoạt động ở đâu, sau đó chúng ta sẽ ra mặt để chúng thấy chúng ta, phải đuổi theo bắt chúng ta, đơn giản Jack cũng đang tìm chúng ta, chúng ta sẽ cài bẫy cho bạn của Khanh, một số đông dồn chúng vào góc kẹt. Tìm một nơi nào đó bí mật, bắt chúng phải khai hết tất cả, chúng ta sẽ điều tra thử xem chúng có nhân thân nào không? đôi khi chính điều đó sẽ là điểm yếu của bọn chúng”
“nghe có vẻ được đấy” - Khanh đồng tình với kế hoạch tôi vừa đưa ra
“có quá nguy hiểm không? lỡ chúng không đi vài đứa, đi cả bầy thì tính làm sao?” - Quỳnh đưa ra tình huống khó khăn
“anh nghĩ chúng chỉ đi ba đứa, cái thằng đánh anh ở dưới quê và hai đứa nửa” - tôi khẳng định

Khi nghe nói chỉ có ba tên thì Quỳnh và Trân cũng bớt lo lắng đi. Vẫn như trước kế hoạch lần này phải được tính kỉ càng hơn, vì lần này Trân phải ra mặt để cho chúng nó thấy và đuổi theo. Tôi sẽ là người giúp em chạy thoát khi cố tính cho chúng phát hiện, chúng tôi có ba ngày để chuẩn bị thật kỉ càng, không được sơ hỡ dù chỉ là một chút.

truyện les "Tiểu thư và nông dân (full)" - phần 18

Trên đường đi về nhà tôi ghé vào tiệm tạp hóa mua vài thứ cần thiết, lúc trở ra tôi liền thấy cái tên đã đánh tôi ở dưới quê, đi cùng một đàn em, tôi vội tránh để chúng không thấy. Tôi đi theo sau, không bị chúng phát hiện. Chúng rẻ vào một con hẻm tối, hình như có người đang chờ chúng. Tôi tiến gần hơn để quan sát và nghe xem chúng đang làm gì.
 
“Của anh đây” - hắn giao chiếc vali đen
“Đủ hết chứ?” - tên kia hỏi
“Làm ăn thì chữ tín phải có, yên tâm đi, đủ hết”
“uh…” - tên kia đặt chiếc vali trên tay kẻ bên trái của hắn, hắn mở vali ra kiểm tra, hắn có vẻ khá chăm chú. Hắn đưa tay vào vali lấy ra một khẩu súng, hắn bắt đầu xem rồi nạp đạn rồi tháo đạn ra. - “tốt, còn đây là tiền hàng” - bên kia đưa cho tên bên đây hai chiếc vali tiền.
“Oh! hy vọng chúng ta sẽ làm ăn với nhau dài dài” - hắn vừa nói vừa kiểm tra.

Chúng nó buôn bán vũ khí lậu sao, chiếc xe hơi từ xa đi đến dừng ngay trước hẻm, cửa kính được kéo xuống và tôi nhận ra đó là gương mặt của Jack, tôi không thể nào mà quên được gương mặt của hắn. Tên đánh tôi đã nhanh chân phóng lên xe cùng với Jack. Khi tôi về đến nhà tôi đã kể hết những gì tôi thấy cho Quỳnh nghe. Lúc đó có Khanh đến thăm tôi.

“Cái tên đó thật là nguy hiểm” - Quỳnh nhăn mặt
“Chúng vó vẻ hoạt động khá lâu vậy mà cảnh sát không phát hiện ra sao?” - Khanh tức giận
“Uhm… nhưng anh đang suy nghĩ, tại sao Jack cứ muốn chiếm lấy Trân, nhưng trong lòng hắn không hề yêu cô ấy” - tôi suy nghĩ
“Có thể hắn muốn nhan sắc của Trân” - Quỳnh nghĩ
“Trên đời này thiếu gì gái đẹp, hắn có thể mua bao nhiêu con chẳng được” - Khanh nói
“uhm.. khanh nói khá là có lý …” - tôi đồng ý với Khanh
“Có khì nào…” - Quỳnh nhận ra điều gì đó
“Sao?” - cả tôi và Khanh đồng thanh
“Hắn muốn dùng Trân để hắn có được số tài sản kết xù của ba Trân”
“Nếu vậy …. chúng ta phải ngăn hắn lại thôi” - tôi phản ứng
“nhưng làm sao chúng ta có thể thuyết phục được bác ấy đây!” - Khanh nói
“chúng ta nói cho bác ấy biết” - tôi nói
“không dễ như vậy đâu, anh và Trân như vậy rồi, sợ không biết bác ấy có muốn nhìn anh không nửa, với lại bác ấy là người lớn, không dể dàng tin vào những gì ta nói đâu, nếu không có bằng chứng”
“Thế thì hết cách rồi!” - Khanh yểu xỉu
“Vậy Trân sẽ như thế nào đây?” - tôi lo lắng
“Chúng ta cần một kế hoạch hoàn hảo, để đưa Trân ra khỏi nhà, giúp bác ấy nhận ra rằng đang làm ăn với một tên khá là nguy hiểm” - Khanh nảy sinh ý
“Kế hoạch làm sao?” - tôi và Quỳnh đều sốt ruột
“Mọi người cứ làm theo cách của em” - Khanh nói và chúng tôi súm lại, bàn tính đưa ra thời gian cụ thể để thực hiện kế hoạch đầu tiên là đưa Trân ra khỏi nhà, sau đó sẽ tính đến việc giúp bác trai sau.

Đầu tiên Quỳnh sẽ gặp Trân và nói kế hoạch giải thoát, bằng cách nói với Trân rằng hối thúc ba của mình  về việc đi du học, đang có một khóa học nào đó mà Trân rất thích, nếu không qua vào thời gian này, sẽ bỏ lỡ mất nó. Bịa ra rằng Trân không còn yêu tôi nửa, như thế có vẻ tính thuyết phục sẽ cao hơn. Và chúng tôi cảm thấy rất mừng vì chưa đầy ba ngày Trân đã báo với chúng tôi rằng ba cô ấy đã đồng ý.

Kế hoạch tiếp theo là Trân phải tiếp xúc với Jack thường xuyên hơn, đóng kịch rằng Trân đang mến dần Jack, đã trách lầm Jack trong khoảng thời gian kia. Bằng cách đi chơi với hắn nhiều hơn, nhắn tin trò chuyện cùng hắn. Mời hắn về nhà vui vẻ, tốt nhất là để cho ba của Trân thấy được cô ấy thay đổi và trở về với một cuộc sống bình thường. Đồng thời Trân phải làm cách nào đó, để Jack dẫn Trân vào công ty của Jack, Trân phải có nhiệm vụ vào văn phòng của Jack tìm những tài liệu mật có thể.

Còn chúng tôi tìm đến hãng taxi thuê khoảng hai mươi chiếc xe, để khi trên đường đưa ra sân bay, chúng tôi sẽ làm một cuộc hỗn loạn để nhằm cho Trân xuống xe một cách nhanh nhất.Chúng tôi tìm đến những người chạy xe ôm, thuê khoảng hai mươi chiếc, để dàn cảnh đánh nhau trên đường đi. Cần một số người đóng vai ăn xin để cản trở những tên đồng bọn đi theo sau.

Và quan trọng nhất là cần một người vào nhà để làm bể bánh xe trong nhà, nếu như có thêm một chiếc xe của Jack đến thì cần một đám nhóc quậy phá, vẽ bậy, xịt nước, xịt sơn, chọi trứng. Như thế bắt buộc phải đi bằng taxi mà chúng tôi đã chờ sẵn.

Sau hai tuần lễ chúng tôi đã lên kế hoạch hoàn chỉnh hy vọng là không có bị chướng ngại nào cho việc giải thoát lần này. Đúng 5h sáng chúng tôi đã có mặt. Kế hoạch sẽ bắt đầu vào lúc 6h. Vì khi buổi sáng 6h là sẽ có người đến giao thịt bò cho những chú chó bạc-rê, những con chó được nhốt trong chuồng, kế bên chuồng là hai chiếc xe hơi đang đậu. Và tôi sẽ cải trang vào như người cho chúng nó ăn. Sáu giờ, tôi rời khỏi xe và đi đến trước cỗng nhấn chuông và vô cùng hồi hộp. Người vệ sĩ mơ cửa
“Mày là ai?” - hắn nhìn tôi chăm chăm
“Dạ! Đến đưa thịt cho mấy con chó bạc-rê”
“Cái ông già đâu rồi?”
“Dạ, ông ấy bị bệnh nên cửa hàng điều tôi đến đưa thịt” - hắn nhìn vào ngực trái có thêu tên và cửa hàng
“Vào đi”

Thế là qua một ải, hắn đi vào cũng không quan tâm đến tôi, thật là may mắn. Tôi đến chuồng thì chúng nó sủa ầm ỉ, nhưng khi quăn thức ăn vào thì chúng im và ngoạm lấy những miếng thịt lớn. Còn tôi thì dùng cái kim thật nhọn đâm vào chiếc bánh xe hơi, có vẻ hơi khó khăn đối với tôi, nó có vẻ khá cứng nhưng tôi vẫn cố gắng. Chiếc thứ nhất và chiếc thứ hai, nhìn chúng có vẻ không có gì biến đổi, nhưng tôi tin khi chúng lăn xe thì bánh xe thế nào cũng sẽ bị bể chắc. Làm xong tôi đánh nhanh rút gọn và rời khỏi căn biệt thự lớn. Quay trở lại xe.

“Bước 1 hoàn tất” - tôi nói với Quỳnh và Khanh.
“Bước 2. Đúng 8h sẽ là giờ khởi hành ra sân bay” - Quỳnh nói

Chúng tôi chờ đến 8h thì như kế hoạch, hai chiếc xe hơi trong nhà có lẽ chúng không xử dụng được. Vì tôi thấy khi chiếc xe lăn bánh ra ngoài thì chúng thấy bánh xe bị bể, lúc đó một chiếc xe hơi màu quen thuộc đến đậu trước cổng. Jack bước xuống xe, ôm lấy tươi cười với Trân, còn tôi thì nổi máu ghen dù tôi biết chỉ là Trân đang đóng kịch.

“Có người đang ghen thì phải?”  - Khanh vừa nói vừa cười
“cái thằng này!” - tôi đánh vào vai Khanh
“thôi đi hai ông tướng, tập trung đối tượng, chứ ở đó mà giỡn” - Quỳnh nghiêm giọng nên hai chúng tôi cũng không giỡn nửa, vì cũng khá căng thẳng đùa với nhau mấy câu để giảm bớt.

Chúng tôi tiếp tục tập trung vào Trân và Jack, cảm giác như họ đang tìm cách giải quyết cho đến giờ kịp ra sân bay. Jack mở cửa xe cho Trân bước vào, lúc này Quỳnh gọi điện thoại ra hiệu cho bọn trẻ đển quậy phá chiếc xe của Jack. Chúng khá là đông tôi nghĩ chắc cũng khoảng mười đứa. Chúng bắt đầu với trò dí nhau xung quanh chiếc xe, giống như cái trò bắt dí mà đứa con nít nào cũng chơi, chiếc xe bây giờ là địa hình của chúng nó, lấy súng nước nhau chí chóe, dính trên đầu xe và kính xe cũng khá nhiều. Những vệ sĩ cố gắng giữ chúng lại, nhưng tiếc là hết tốp này đến tốp khác đến, với trò ném bột năng thì chiếc xe hơi của Jack, thành một bãi chiến trên xe, lũ con nít đúng là cực phá, leo lên cả xe dẫm lên,chân chúng toàn bùn đất, nhiêu đó thôi cũng thấy là ko thể đi với chiếc xe dơ như vậy. Thế là chúng rút lui khi thấy chiếc xe không còn gì để trây trét. Jack thì nổi điên khi thấy chiếc xe của mình, đành phải kêu một chiếc taxi bên đường để đưa Trân ra sân bay. Vậy là bước 2 kế hoạch đã thành công.
Chiếc xe taxi ở bên kia chạy qua khi đàn em Jack qua đường, bây giờ nó đã đậu trước cổng. Vali của em đã được đưa vào trong cốp xe, Jack cũng vào trong xe cùng với em. Xe taxi lăn bánh, chúng tôi bám sát theo sau.

“Bây giờ chúng ta qua thêm một ngã tư nửa, thì sẽ có chuyện xảy ra như chúng ta sắp đặt” - Quỳnh nói chắc chắn. Vừa qua ngã tư một chút mọi thứ đã sẵn sàng, một người chạy chiếc xe honda tốc độ hơi nhanh chạy vượt qua chiếc taxi, lúc này một chiếc xe khác qua đường đụng phải. Chiếc taxi thắng lại, chúng tôi ở phía sau quan sát. Hai chiếc xe đụng nhau gây lộn, chắn hết cả đường, những chiếc xe khác cũng chạy đến dựng xe chắn hết đường đi. Lúc này tôi thấy một tên đàn em của hắn mở cửa bước xuống xe trông ngóng tình hinh, hắn thò đầu vào nói cái gì đó, chiếc xe taxi lùi lại và đi bằng con đường khác. Coi bộ tình hình có vẻ khó khăn hơn, chiếc taxi tắp vào cây xăng đổ xăng, tài xế đi vào nhà vệ sinh.

“Alo, tài xế taxi 207 đây”
“Sao rồi chú?”
“Tình hình là không thể để Trân rời khỏi taxi khi hai tên đó không chịu rời xe”
“Chuyển sang kế hoạch B”
“ok”

Vậy là chiếc taxi đi thẳng đến sân bay, chúng tôi bám sát phía sau. Jack, Trân và tên đàn em của hắn cũng rời khỏi xe, vali cũng được lấy xuống. Kế hoạch B của chúng tôi là Trân sẽ nói là đi vào nhà vệ sinh, thời gian đó chính là lúc chúng tôi sẽ đón em ở một khu vực trong sân bay. Và chỉ trong thời gian ngắn em đã xuất hiện, tôi vội mở cửa xe chiếc taxi để cho em vào, chúng tôi rút khỏi chỗ này càng sớm càng tốt.

Khi vừa gặp em, cả tôi và em nhìn nhau rồi trao cho nhau nụ hôn nhung nhớ, cả tháng nay tôi không gặp em, em ốm hơn rồi, nhìn xanh xao hơn. Bàn tay tôi ôm trọn gương mặt của em, hôn lấy tráng, ôm em thật chặt vào lòng của mình.

“Hú hú … kế hoạch thành công tuyệt đối” - Khanh mừng vì Trân đang ở trên xe cùng chúng tôi.
“Cảm ơn hai em rất rất nhiều” - tôi nói như muốn khóc
“có gì đâu! hai người ở bên nhau như vậy là tụi em vui rồi” - Quỳnh quay xuống - “coi bộ tối nay sẽ rất rất là vui đó nha.
“Cảm ơn hai người nhiều nha” - Trân cười và nói
Tôi chỉ biết ôm lấy em cho đến khi về nhà, hạnh phúc trong tôi đã được trở lại. Và tôi biết khi em ở bên cạnh tôi, thì chính là lúc tôi đang đối đầu với một tên trùm buôn bán vũ khí. Tôi sẽ bằng mọi cách để bảo vệ em.

truyện les "Tiểu thư và nông dân (full)" - phần 17

“Sao rồi em?” - tôi nóng lòng muốn biết.
“Chuyện là như thế này” - Quỳnh bắt đầu kể
 
Khi vào tới phòng của Trân thì có người cầm chìa khóa mở cửa, bước vào trong thì tên vệ sỉ đóng cửa rồi khóa cửa lại. Gương mặt của Trân khá buồn, cảm thấy rất gò bó trong chính căn nhà của mình. Trước cửa lúc nào cũng có hai tên vệ sĩ, dưới đất cũng có người canh. Không khác gì bị giam.

“Anh Thanh sao rồi?” - Trân nóng lòng
“Anh ấy ổn! Không bệnh gì cả, dù dầm mưa như vậy, anh ta khá khỏe” - Quỳnh trấn an
“uhm.. anh ta có sức khỏe khá tốt” - Trân với vẻ mặt công nhận và rất tự hào về sức khỏe của tôi.
“còn mày sao rồi? không lẽ cứ như vậy hoài với bốn bức tường này sao? còn đám vệ sĩ đó nửa, ba mày không nên làm vậy với mày?”
“uhm… cũng chẳng biết sao? Ba tao nói nếu tao không gặp anh Thanh nửa, chịu sang nước ngoài du học thì ba tao sẽ thả tao ra”
“Sao? điều kiện này thật là …” - Quỳnh lắc đầu
“làm sao tao có thể chấp nhận điều đó được”
“Uhm.. mà chuyện của mày với Thanh là sao? Kể cho tao nghe hết được không?”
“Uhm… thì mày cũng biết đó ….” - Trân kể hết mọi thứ cho Quỳnh nghe, không sót một điều gì
“Ah… thì ra là vậy, tao hiểu rồi”
“uhm… ban đầu tao sock lắm, tao không thể tin được, tao cũng không dám tin đó là sự thật, tao rất ghét ảnh, ghét lắm, tao cũng không muốn nhìn thấy ảnh thêm một lần nào nửa, nhưng có điều gì đó vô hình, cứ làm cho tao thấy nhớ, ban đầu tháy nhớ ít, về sau lại nhiều hơn, có khi nhìn người khác thì ra Thanh …. thật sự không có ai cho tao được niềm vui như anh ấy, anh ấy cho tao biết thế nào là cuộc sống, giận thì giận lắm, ban đầu tao cũng làm giá này nọ, nhưng rốt cuộc không làm giá được nửa. Tao đã dũng cảm nói lên tình cảm của mình dành cho Thanh”
“uhm...tao hiểu rồi”
“thật sự từ khi Thanh xuất hiện, tao thấy mày khác xưa rất nhiều”
“Unhm… khác mà chính bản thân tao cũng không hề biết điều đó”
“Jack là con người như vậy sao mày không nói cho ba mày nghe?” - Quỳnh thắc mắc
“Có nói cũng vô ích thôi, ba tao không bao giờ nghe một hướng, với lại Jack lại đang cùng làm ăn với ba, mọi thứ khá thuận lợi, tao nói gì cũng vô ích mà thôi”
“Haiz…..Có khi nào hắn có âm mưu gì không? ” - Quỳnh nghi ngờ
“Uhm.. tao cũng đang nghĩ đến điều đó, không biết hắn có làm gì ba tao không? Tao lo quá Quỳnh ơi” - Trân nắm chặt tay của Quỳnh
“Bình tỉnh , bình tỉnh …”- Quỳnh trấn an - “bây giờ mày phải giả bộ thật ngoan, để đánh lạc hướng ba mày đi, tìm cách tiếp cận với Jack, để họ nghĩ rằng … mày sai, mày muốn có cuộc sống yên ắng, không muốn ở bên Thanh nửa, đó chỉ là cảm xúc nhất thời. Để làm rõ bộ mặt của Jack thì chỉ có cách đó, lúc đó ba mày sẽ suy nghĩ lại chuyện của mày”
“cách đó có được không?” - Trân lo lắng không ngừng
“chỉ còn cách đó duy nhất, mày và Thanh còn tao và Khanh, tụi tao sẽ không bao giờ bỏ rời mày”
“Tao nhớ anh ấy quá! Tao muốn được gặp anh ấy!”
“Bây giờ chắc hai người chưa gặp được đâu, cuối tuần này Thanh sẽ gặp ba mày để nói chuyện đó”
“Có chuyện đó sao?” - Trân rất là lo lắng
“uhm…”
“Thế nào ba tao cũng sẽ tìm mọi cách để chia ly giữa tao và Thanh”
“đừng nghĩ nhiều, cứ theo những gì tao nói, tao sẽ nhờ anh Khanh cho mấy đàn em theo dõi Jack đang làm gì?”

Đó là những gì mà Quỳnh đã kể cho tôi nghe, vì tình yêu chúng tôi sẽ đấu tranh vì nó. Cuộc gặp mặt giữa tôi và ông chủ cũng đến. Khi tôi đến thì thấy ông chủ đã có mặt trước tại bàn.

“Con chào ông chủ” - tôi cuồi đầu chào
“Đến đúng giờ” - ông chủ nhìn đồng hồ
“Dạ, ông chủ muốn nói gì với con ạ?” - tôi ngồi nói giọng nhỏ nhẹ, lúc này một người đặt chiếc vali lên bàn, theo dấu hiệu của ông chú anh ta mở chiếc vali , trong chiếc vali là những sắp tiền dày cộm 500.000d.
“rời xa con gái ta, cô sẽ có được khoảng tiền này, đủ để lo cho cô và em cô ăn học thành tài, đủ vốn để làm ăn” - ông chủ nhìn thẳng tôi và nói, cứ như tôi phải làm theo mệnh lệnh của ông ta.
“con xin lỗi bác, con không thể nhận số tiền quá lớn này được” - tôi nói dứt khoác
“cô chê tiền ah” - ông ta ngồi dựa lưng vào ghế
“tiền không phải là tất cả, tiền không thể mua hạnh phúc của con gái bác được” - ông chủ nhìn tôi cười nhún vai
“để duy trì hạnh phúc thì cũng phải có tiền”
“bác lấy hạnh phúc của con gái bác đem ra buôn bán như vậy sao? bác xem hạnh phúc là món hàng sao?”
“ta không muốn cô hủy hoại cuộc sống bình thường của nó, ta muốn cô rời xa, có số tiền để lo cho chúng em ăn học, làm ăn, ta như vậy là quá tốt với cô còn gì”
“con đã nói với ông chủ rồi, con không cần tiền theo cách như vậy”
“ta cũng nói với cô luôn, khỏi phải dài dòng, con gái ta nói với ta rằng tình cảm đó chỉ là nhất thời, bồng bột mà thôi, do cô đơn không có bạn bè nên nó nhầm tưởng vậy thôi”
“con không tin đó chính là lời của Trân nói”
“từ nhỏ đến lớn ta chưa bao giờ nói dối điều gì” - tôi cố giữ bình tỉnh và nhớ lại chuyện Quỳnh đã kể cho tôi nghe, tôi biết em chỉ đang giả vờ đánh lạc hướng ba của mình thôi.
“nếu Trân nói như vậy ….” - tôi đang nói giữa chừng thì ông chủ xen vào
“cũng không cần nói gì cả, ta cũng không cho nó ở lại đây đâu. Ta sẽ cho nó đi du học, để tránh xa môi trường dơ bẩn này”
“bác không thể nào biến trân thành một con rối được?” - tôi bức xúc
“còn ta không để cho cô biến nó thành một kể bệnh hoạn giống như cô được” - ông chủ tức giận đứng lên - “nếu còn nghĩ đến cái tình lúc trước ta giúp cho cô ăn học, việc làm thì nhận số tiền này, rồi biến về quê”
“KHÔNG! ĐỒNG TIỀN LÀM MỜ MẮT BÁC, BÁC NGHĨ ĐỒNG TIỀN LÀ TẤT CẢ ĐỂ GIẢI QUYẾT MỌI VẤN ĐỀ, BÁC NGHĨ BÁC ĐANG ĐEM LẠI HẠNH PHÚC CHO CON BÁC, NHƯNG BÁC NÀO HAY NÀO BIẾT RẰNG CHÍNH BÁC LÀ NGƯỜI GIẾT CHẾT CÁI HẠNH PHÚC MÀ CON GÁI BÁC TỪNG AO ƯỚC, TỪNG MONG MỎI, CÓ BAO GIỜ BÁC NGỒI LẠI NÓI CHUYỆN VỚI CON GÁI BÁC MỘT CÁCH NGHIÊM TÚC, CÓ BAO GIỜ BÁC BIẾT ĐƯỢC SỞ THÍCH CỦA CÔ ẤY NHƯ THẾ NÀO, VÀ BÁC CÓ BIẾT NỔI SỢ LỚN NHẤT TRONG CÔ ẤY LÀ GÌ. Con xin lỗi vì đã hơi lớn tiếng, nhưng đó cũng là điều con muốn nói,con sẽ mang lại hạnh phúc cho cô ấy, bằng mọi cách mà con có thể làm, dù phải đánh đổi cả mạng sống của mình. con chào bác!” - Tôi đứng dậy cuối chào thật dứt khoát rồi đi về nhà của Quỳnh.

truyện les "Tiểu thư và nông dân (full)" - phần 16

Những ngày ăn chơi vẫn tiếp tục, mọi thứ vẫn êm đềm, còn tôi thì hồi hộp, lo sợ, ăn ngủ không yên gần cả năm tháng nay. Tôi không biết lúc nào chuyện tồi tệ nhất sẽ xảy ra với tôi và với em. Tôi rất quý, rất kính trọng ông chủ, ông chủ rất tốt với tôi …. Thật là khó nghĩ, nếu tôi là thằng con trai thật sự, thì mọi chuyện đã ổn rồi.

“Này! Anh làm gì mà ngồi ở đây một mình vậy hả?” - Khanh đập vai tôi làm tôi giật mình
“Ah! anh chỉ muốn hóng  mát thôi em” - tôi cười
“Anh có tâm sự gì sao?”
“Đâu có, anh chỉ đang nghĩ về Trân thôi”
“làm em nhớ hồi xưa, em và Trân từng là một cặp … đã vậy … em còn đánh nhau với anh, do em là người gây sự trước nửa, đã vậy ngày hôm nay chính anh đã cứu em thoát khỏi tay bọn du côn đó.. em xin lỗi”
“Có gì đâu, tuổi trẻ tụi em còn cái háo thắng, không chịu nghe ai, nhất là đụng vào cái tôi của chính bản thân, nên tụi em cư xử như vậy, bây giờ tụi em tốt hơn, vậy là anh mừng anh vui rồi” - tôi đánh nhẹ lên vai của Khanh, như an ủi với nó.
“Anh không giận hay ghét em sao?” - Khanh nhìn tôi
“Không! nếu giận hay ghét chú thì anh sẽ không cứu chú đâu. Đừng nghĩ nhiều!”
“Trân là một cô gái rất tốt, đôi lúc cũng yếu đuối, cũng mạnh mẽ, cô ấy thật may mắn khi gặp anh đó Thanh ah, em cảm thấy xấu hổ khi bản thân mình trêu đùa với tình yêu của cô ấy dành cho em, đã vậy còn nặng lời, bạo lực với cô ấy nửa”
“Thật sự lúc đó anh cũng nghĩ em thật là tệ,một thằng con trai không nên làm vậy với một người con gái, con gái mỏng manh dễ vỡ như pha lê vậy”
“Bây giờ Trân có anh ở bên cạnh rồi, cô ấy sẽ được hạnh phúc trọn vẹn” - Khanh nói kèm với nụ cười thật tươi
“Uhm,,,” - tôi mỉm cười nhẹ, lòng tôi nặng triểu khi nghe “hạnh phúc trọn vẹn” cho em. Tôi không biết tôi có làm được hay không nửa? Một thử thách quá lớn
“Em gọi anh là đại ca được không?”
“Sao gọi là đại ca? Anh có phải là đầu đảng hay du côn đâu?”
“Dạ không! Em muốn thể hiện lòng biết ơn và sự tôn trọng dành cho anh thôi”
“Ah! hì hì… vậy cứ gọi anh là Đại Hai Khỏe như vậy hay hơn”
“Dạ! Đại Hai Khỏe!”

Thế là chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau cho đến khi Quỳnh và Trân đến chỗ chúng tôi.

“nè, hai ông tướng nói gì mà vui vẻ quá vậy?” - Trân chóng nạnh
“nói xấu phải hem?” - Quỳnh lườm cả hai
“đâu có, tâm sự đàn ông thôi”- Khanh nói
“đàn ông các người toàn bàn về gái” - Quỳnh chắc lưỡi
“đâu có … không tin em hỏi Đại Hai Khỏe đi” - Khanh chỉ qua tôi
“Đại Hai Khỏe” - em và Quỳnh thắc mắc, đồng thanh đọc lên
“Ah… do Khanh thích gọi anh là đại ca, anh chỉnh lại gọi là Đại Hai Khỏe thôi” - tôi giải thích
“thì ra là vậy, hai anh bàn về gái phải không?” - Quỳnh có vẻ không tin
“không có!”  - tôi đính chính
“đó em nghe chưa? anh Hai Khỏe nói là không có” - Khanh tự tin
“Khanh chỉ nói xấu em thôi Quỳnh ah” - mặt tôi tỏ vẻ nghiêm trọng.
“Cái gì?” - Quỳnh phản ứng ngay lập tức
“Đâu có, đâu có … anh nói vậy chết em, chết em chắc luôn ah” - mặt Khanh nhăn nhó
“Hà hà … em xử lý Khanh đi” - tôi đưa tay lên cổ, đưa qua đưa lại.
“Đi ra đây với em” - Quỳnh nhéo tai của Khanh và lôi đi mất.

“Anh ác quá … “ - em cười rồi đến ngồi kế bên tôi
“Có gì đâu … để cho hai đứa mình riêng tư thôi mà” - vai tôi đụng nhẹ vai em
“thiếu gì cách …”
“Cách đó nhìn hai đứa nó cũng dể thương mà”
“Anh cũng nhiều trò thật đấy”
“Hì hì … anh vỗn dĩ nhiều trò từ nhỏ mà” - nhìn em thật đáng yêu cùng với gió biển, gió thổi tóc em tung bay, tay em vuốt tóc để nó vào nếp, nhưng nó không chịu nằm yên một chỗ, vi gió biển khá lớn. - “tóc bay tùm lum” - tôi cười
“hứ .. kệ em”
“nhìn em đáng yêu lắm!”
“Người ta đáng yêu lâu òi”
“Cám ơn em” - tôi nhìn em say đắm

“Cảm ơn về điều gì?” - em không hiểu
“Cảm ơn về tất cả, về tình yêu em dành cho anh, em mang đến niềm vui cuộc sống cho anh, em giúp anh nhận biết về cuộc sống này nhiều hơn, em là tất cả đối với anh, anh sẽ luôn luôn ở bên em, sẽ luôn bảo vệ em bằng hết những gì anh có thể” - tôi nắm chặt lấy bàn tay của em. Em ngã đầu vào vai của tôi, tôi choàng tay qua ôm trọn lấy em. Cảm giác của tôi thật lạ, cứ như đây là lần cuối cùng tôi được vui vẻ, chơi đùa cùng em, được nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của em,ôm lấy em thật chặt.

Vậy là chúng tôi đã kết thúc chuyến đi chơi, chúng tôi lên xe và đi về nhà. Lúc đầu đi rất hăng hái, lúc về ai cũng mệt. Tựa vào nhau mà ngủ cho đến khi về đến nhà.

“Bye bye anh và Trân” - xe dừng trước cổng biệt thự
“uh,... hẹn một ngày nào đó chúng ta sẽ có chuyến đi chơi vui thế này” - tôi nói
“Về nha Trân anh Thanh” - Quỳnh vui vẻ chào.
“Hôm nay đi chơi vui thiệt đó, đi chơi thoải mái rồi, anh học sẽ ổn hơn, còn chừng hai tháng là anh thi đại học rồi đó.” - em cùng tôi đi vào trong, vừa đi vừa nói
“Uh.. anh sẽ cố” - tôi cười thật tươi với em. - “ah anh có món quà cho em nè” - lúc này tôi và em dừng lại
“ủa gì vậy?” - em thắc mắc, tôi lấy trong túi của mình ra một hộp quà nhỏ màu xanh thắt nơ đỏ.
“anh tặng cho em khi em đạt kết quả tốt cho cuối năm đó”
“thật sao?hihi.. em mở ra xem được không?” - em rất thích khi nhìn thấy món quà tôi đưa cho em.
“Uhm được… quà của em mà”

Em mở nắp quà ra đó là mặt dây chuyền hình cây bốn lá.
“Dể thương quá” - em cầm sợi dây chuyền thật nâng niu, nhìn nó thật chăm chú
“Để anh đeo cho em” - khi đeo cho em tay tôi run lên cầm cập, cố gắng cho nó vào khớp mà vẫn không được.
“Anh làm gì mà lâu vậy?”
“Ah được rồi nè”
“hihi.. đeo ngược rồi”
“ủa?” - tôi nhìn lại đúng là đeo ngược thật -” để anh đeo lại cho em” - tôi liền tháo ra đeo lại -”chỉnh xong rồi” - tôi nhìn em cười toe toét

Chợt em bất ngờ hôn nhẹ ở môi tôi. -”Cám ơn anh” - nụ cười của em làm tim tôi ấm lên. - “Ý hôm nay ba ra đón tụi mình luôn” - tôi chợt quay lại thì thấy ông chủ đang đứng nhìn tôi và em, tôi cảm giác có điều gì không hay, ánh mắt ông chủ nhìn tôi thật khác thường. Tôi giật mình khi Jack bước ra, kéo cặp kính đen xuống, cho tôi nụ cười đầy khinh bỉ.  Em chạy vội đến bên cạnh ba của mình, cứ như một đứa trẻ mới bị lạc vừa tìm được ba mẹ. Tôi vừa bước thêm được vài bước thì những chàng vệ sĩ đến giữ tôi lại. Tôi vùng vẫy. Họ giữ chặt tôi, đem tôi đến gần ông chủ và tên Jack đầy vẻ đắc thắng.

“Ba ba làm gì vậy?” - em không hiểu hành động của ba em, còn tôi thì cảm nhận nó đang tới rất rất gần.
“Tụi bây giữ tiểu thư lại” - Jack ra lệnh
“Buông ra!Ba! Có chuyện gì vậy?” - em mở to mắt khi không biết điều gì
“Còn cậu từ giờ trở đi, đừng bao giờ đến đây nửa, tôi chính thức đuổi cậu ra khỏi đây”
“Sao ba lại đuổi anh ấy, nguyên nhân gì chứ?”
“Nguyên nhân hả?” - ông chủ nổi giận, cầm sấp hình trên tay đưa cho em xem, rồi thẩy sắp hình đó vào mặt tôi -”đó là nguyên nhân” - ảnhrơi xuống đất, tôi nhìn xuống thấy những bức ảnh khi tôi ở trong nhà vệ sinh, khi tôi thay quần áo, tôi mở to mắt ngạc nhiên vô cùng, rồi tôi nhìn sang Jack, hắn liếc mắt lên trời như hắn không phải là người làm việc đó.
“Bác ơi … cho con giải thích” - tôi như van xin
“Đừng nói bất cứ điều gì, ta không muốn nghe điều gì từ con cả,ta có thể chấp nhận tất cả, nhưng tình cảm của con và con gái ta. Ta không chấp nhận được”
“con yêu Trân thật lòng”
“Ta không biết! Đừng bao giờ gặp con của ta nửa, hãy nghĩ đến ta đã làm gì cho con, bây giờ ta yêu cầu con đi ra khỏi chỗ này”

“Ba không được đuổi Thanh đi, con yêu Thanh”
“Đem con gái ta vào trong” - ông chủ ra lệnh, dù tôi và em có chống cự thì cũng vô ích - “Hãy nghe ta nói đây, cầm số tiền này, đi đâu thì đi, đừng bao giờ quay lại đây”
“Con không cần tiền” - tôi nói như khóc
“Không cần tiền thì dát xát lên thành phố làm gì?”
“Đó là tiền con kiếm bằng sức lao động của con, còn đồng tiền này là đồng tiền bắt con phải rời xa Trân”
“Nếu con thương con gái ta, thì rời xa nó”
“Vậy bác làm vậy là bác thương Trân sao? Bác không cho Trân tự do quyết định của mình, luôn ép buộc Trân phải làm theo ý của bác”
“Ta muốn đem đến cho nó những điều tốt nhất”
“Điều tốt nhất bác mang đến cho Trân là cho cô ấy trở lại nhũng tháng ngày cô đơn, đâu khổ, không bạn bè, không tình thương”
“Bốp” - bác tiến đến và tán vào mặt tôi, với vẻ mặt câm giận đầy phẩn nộ -” Vậy điều tốt nhất con dành cho nó, là lôi kéo nó vào cái thế giới bệnh hoạn, đáng lý ra nó phải ở một thế giới tốt hơn, chứ không phải đầy lời xàm tấu, đầy sự tủi nhục, lúc nào cũng phải trốn tránh với cái thứ tình cảm chẳng ra gì”
“Bác …” - tôi nghẹn cả cổ không thốt nổi nên lời
“Vali của cậu đây, ah ko! Vali của cô đây” - bác đặt vali xuống đất bỏ vào trong nhà.

Rồi hai người vệ sĩ không giữ lấy tôi nửa, tôi mất hết sức lực khụy gối xuống đất. Cứ như cả thế giới đè lên vai tôi, khiến tôi không thể đứng vững. Và trời bắt đầu đỗ mưa xuống. Jack đứng nhìn tôi với ánh mắt đầy sự thương hại hắn dành cho tôi.

“Chậc chậc … thật là tội nghiệp” - hắn lắc đầu nhìn tôi, tôi đưa ánh mắt tức giận, hận hắn đến thấu xương. - “mày lấy cây dù cho cô Hai Khỏe mau lên” - tên đàn em đưa tôi cây dù, nhưng tôi không lấy -”không thèm lấy ah, mày để dưới đất đi, cho nó ướt luôn, tao tốt với mày vậy thôi chứ, vậy mà không nhận”

Tôi nhào đến hắn túm lấy cổ hắn của hắn, hắn bất ngờ không làm lại tôi, đàn em của hắn cố gắng kéo tôi ra khỏi hắn, đẩy thật mạnh và tôi té xuống nền đất gạch xi măng. Tôi bị một đám đánh tơi tả dưới mưa.

“Phụt” - hắn phun nước bọt vào người tôi - “liệu hồn đó con, đừng bao giờ tơ tưởng đến Trân nửa, lôi nó ra ngoài cổng” - tôi bị xất người lên, lôi ra ngoài, chúng nó kéo lê tôi dưới đất, tôi nhìn lên trên, tôi thấy em khóc tức tưởi, em cố gắng ghị mạnh cửa để có thể  ra ngoài, bàn tay em đập cửa, mặt em áp sát khi nhìn thấy tôi. Còn tôi cố gắng vùng vẩy dưới cơn mưa. Chúng nó lôi tôi ra ngoài cứ như đang lôi một bịch rác thải, chúng quăng vali vào người tôi. Đóng chặt cảnh cổng cao tường của biệt thự lại. Tôi chồm dậy đứng dịnh vào những thanh sắt khép kín, cố gắng nhìn vào để thấy được em dù chỉ là một ít. Mưa càng lúc càng to, tôi ngước đầu nhìn lên trời, để mặt cho cơn mưa trút xuống.

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA” - tôi hét to hết sức có thể, đau như cắt, đau như chưa bao giờ được đau. Tôi mất em thật rồi sao? Tôi không thể để cho em vào tay của Jack được. Hắn gian xảo, hắn quỷ quyệt, hắn là một tên nguy hiểm.Sao ông trời đối xử với tôi tàn nhẫn thế này! Người muốn gì ở tôi cơ chứ. Tôi quay lại dùng tay đập cửa “Mở cửa, mở cửa ...hix hix … mở cửa….” tay tôi đập thật mạnh, nước mắt tôi hòa cùng với mưa. Chân tôi đá vào cánh cửa, sao nó cũng chống lại tôi thế này. Rồi tôi gục đầu dưới cánh cổng lớn, khụy dần cho đến khi chạm đất.
Cơn mưa kéo dài hơn một tiếng đồng hồ và tôi đã ở đó suốt cho đến khi trời tạnh mưa. Tôi đứng dậy khi nghe tiếng cổng mở ra, tôi gặp ông chủ và Jack đi chung với nhau.

“Bác …” - ông chủ không nhìn mặt tôi
“Đứng ở đây cũng vô ích thôi, ta đã nói rồi, con nên đi đi” - rồi ông bước lên xe cùng với Jack. Tôi ấm ức đứng nhìn ông chủ bỏ đi, xung quanh mọi người ai cũng nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, họ cũng không biết tôi là ai, hai tay tôi khoanh lại để trên gối, cuối mặt và ngủ đi lúc nào cũng không biết.

Tôi đã ngồi đó cho đến khi trời tối, việc chờ đời và câu xin như thế này có lẽ là cách duy nhất mà tôi có thể làm. “Tin tin” , ánh đèn của xe hơi chiếu thẳng vào tôi, tôi ngước đầu dậy, mắt nheo nhìn ra thì thấy ông chủ đã về. Tôi vội đứng dậy, nhìn ông với ánh mắt van xin, cái tôi nhận lại của ông là không lấy được một cái nhìn, ông bước thẳng vào nhà đóng xầm cánh cửa lại. Jack ở trên xe, hạ cửa kính.

“chậc chậc …” - hắn lắc đầu, tôi nhìn hắn bằng ánh mắt đầy tức giận và phẩn nộ - “đứng từ sáng đến giờ chắc mỏi chân lắm nhỉ? lại không ăn gì cho một ngày chắc là đói lắm phải không?” - lúc này đàn em của hắn bước xuống xe đưa cho tôi ổ bánh mì - “ăn đi, đói run người rồi kìa” - ánh mắt hành động của hắn xem tôi như một tên ăn mày - “nhìn mày chẳng khác gì tên ăn mày cả Trần Thanh ah”

Tôi cầm lấy ổ bánh rồi nhìn hắn
“Ăn đi, đói lắm rồi” - hắn cười xỉ nhục, tôi liền ném ổ bánh mì vào trong xe trúng ngay vai của hắn, từ cười hắn chuyển sang nhìn với ánh mắt đầy tức giận. Còn tôi thì cười nhếch miệng, tôi không cần sự thương hại của hắn ta. Cửa kính đóng lại và chiếc xe lăn bánh đi.  Có lẽ tôi bây giờ hắn rất là hả dạ. Tôi vẫn đứng đó với những hy vọng vô hình, bắt đầu cảm thấy lạnh, bụng kêu lên vì đói.

“Tin … Tin …” - tiếng kèn xe
“Ủa? sao anh lại ở đây?” - Tiếng của Quỳnh vang lên
“Thì ra là em ah” - tôi nhìn và nói
“Vali” - Quỳnh nhìn xung quanh tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Quỳnh lấy điện thoại bấm bấm hình như gọi cho ai đó. “Alo! Ê mày với anh Thanh giận nhau hả? sao mày để anh Thanh đứng ngoài đường trời tối lạnh như vậy chứ?” - Quỳnh gọi cho em
“Ủa mà có chuyện gì vậy? Tao không hiểu gì hết? ờ ờ … để tao đưa điện thoại cho anh Thanh” - tôi chụp nhanh lấy chiếc điện thoại
“Em ổn không?” - tôi nói như muốn khóc
“Anh ở đó từ trưa đến giờ sao?” - em nói trong tiếng khóc của mình
“Uhm… “ - tôi cười khi nghe giọng nói của em.
“Anh có lạnh không? Anh đói không? Em rất lo cho anh, em muốn ra ngoài với anh lắm, nhưng tất cả các cửa đều bị khóa, em không thể ra ngoài được.”
“Uhm.. anh không sao đâu! Anh sẽ đưa em ra ngoài bằng mọi cách mà anh có thể!”
“Anh đưa điện thoại cho Quỳnh đi, em muốn nói chuyện với Quỳnh một chút” - thế là tôi đưa điện thoại cho Quỳnh, không biết em nói gì với Quỳnh, Quỳnh nhìn tôi từ trên xuống dưới, rồi gật đầu lia lịa “yên tâm đi, được rồi, tao hiểu mà, cứ để cho tao lo”

“Bây giờ anh lên xe đi, rồi về nhà em” - Quỳnh nói với tôi , còn tôi thì không hiểu - “gì mà khó hiểu, cứ qua nhà em đi” - Quỳnh kéo lấy tay của tôi, rồi người tài xế xuống đem vali của tôi vào cốp xe. Quỳnh đưa tôi về nhà của Quỳnh, một lần nửa tôi đến đây không phải là vì thách đấu hay làm bạn trai của Trân, nhưng lần này đến, tôi có cảm giác nơi này tôi sẽ ở tạm một thời gian ngắn. Linh tính cho tôi biết điều đó, hy vọng tụi em tôi không biết gì. Tôi cũng hy vọng chúng không lên thăm tôi đột xuất. Chúng biết tôi thế này chúng sẽ rất buồn.
“Phòng này của anh nè” - Quỳnh chỉ phòng cho tôi
“Uh .. cám ơn em, mà Trân nói gì với em vậy?” - tôi hỏi
“Nói chung là em cũng hiểu một chút về chuyện của hai người, haiz… mà công nhận anh menly thiệt, gọi anh bằng anh cũng quen rồi. Em thì không phân biệt gì cả, vì em cũng có những người bạn cũng giống như anh và Trân” - Quỳnh đứng dựa tường và nói
“Cám ơn em”
“Thôi! Anh tắm rửa đi, nghỉ ngơi một chút, lát có người đem đồ ăn lên cho anh ăn”
“Uhm,... “ - tôi ngồi xuống lòng nặng trĩu
“Anh nghĩ ngơi đi nha” - Quỳnh bước ra.

Tôi ngã lưng xuống giường liền nhắm mắt, nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra, nó thật là kinh khủng, những ngày sắp tới sẽ như thế nào đây. Ở trong phòng tắm vòi hoa sen trên đầu tôi xã nước xuống, nước chảy khắp người từ đầu đến chân. Nước hòa lẫn với nước mắt, tôi ngồi sát tường nhà tắm, cứ để cho nước tuôn xuống, đứng ở dưới mưa chưa đủ hay sao? Giờ thì ở trong nhà tắm. Cảm giác như mất hết tất cả, không thể đứng dậy được. Tôi có làm gì sai?

Ba ngày tôi ở trong phòng không đi ra ngoài, tôi lấy điện thoại bàn gọi vào số điện thoại của em, cứ nghe chuông reo bên kia nhưng không thấy em bắt máy, có lẽ tôi gọi rất nhiều và không đếm được mình đã gọi bao nhiêu lần. Có lẽ điện thoại của em đã bị tịch thu. Nếu cứ như vậy hoài thì cuộc sống của tôi và em còn gì là ý nghĩa nửa, khi bị giam trong bốn bức tường như vậy.

“reng reng …” - tôi giật mình khi nghe tiếng điện thoại bàn phòng mình reng lên
“Alo” - tôi nhấc máy
“Trần Thanh đúng không?”
“Dạ!”
“Tôi đây! Ông chủ của cậu, tôi nghĩ tôi cần phải nói chuyện riêng với cậu. Cuối tuân cậu có thời gian không?”
“Dạ!”
“UHm… vậy thì được. Cuối tuần chúng ta sẽ gặp nhau ở nhà hàng gần quán trà sữa, lúc 7h tối”
“Dạ!”

Vậy là cuối tuần tôi sẽ đi gặp ông chủ, không biết điều gì sẽ đến vào ngày cuối tuần đó. “Cố cốc” - tiếng gõ cửa
“Vào đi”
“Trông anh có vẻ căng thẳng quá” - Quỳnh đến xem tôi như thế nào
“Uh… anh nhận được cuộc gọi của ông chủ, ông chủ muốn gặp anh vào cuối tuần này”
“Anh đã đồng ý”
“uhm.. đương nhiên là anh đồng ý chứ, không biết bây giờ Trân sao rồi?” - tôi đứng dậy đi đi lại lại
“Hay là … em sẽ qua thăm Trân, rồi hỏi tình tình như thế nào”
“Ý hay đó..” - tôi vui khi nghe Quỳnh đề nghị như vậy - “Chừng nào em đi”
“Chắc là ngày mai”
“uhm… ngày mai cũng được, nhớ nói với Trân rằng anh rất lo cho Trân, em hỏi Trân như thế nào rồi về cho anh biết nha”
“Em biết rồi, em sẽ hỏi mà… anh đừng quá lo lắng, anh nghỉ ngơi đi nhé” - Quỳnh nắm lấy tay tôi như an ủi rồi đi ra ngoài.

Cả ngày hôm đó tôi bồn chồn lo lắng không biết cuộc gặp gỡ giữa Trân và Quỳnh sẽ như thế nào! Tôi còn không biết là ông chủ có cho Quỳnh vào gặp Trân không? Cầu mong là có, ít nhất ông ta cũng không quá khó khăn cho việc tiếp xúc giữa Trân và Quỳnh. Haiz… Nếu như một người lâm vào tình cảnh của tôi thì họ làm gì? Giải quyết như thế nào với cái mớ hỗn độn đây? Cho đến khi trời xế chiều, tôi đứng ở ngoài chờ Quỳnh . Khi thấy xe vừa về là tôi đã chạy ào ra đón Quỳnh. Quỳnh biết tôi nóng lòng rất biết câu chuyện giữa tôi và Quỳnh là như thế nào.

đố vui đuổi hình bắt chữ - giải thử xem


những câu đố vui đuổi hình bắt chữ mới nhất các bạn tham gia giải nhé
câu 1

câu 2



câu 3


câu 4


câu 5


câu 6


câu 7


câu 8


câu 9

 thử giải nhé các bạn

doremon chế - nô cứu sống cháu gái

ảnh hài hước về doremon

doremon chế - đêm qua anh nằm mơ thấy em


doremon chế cực hot

doremon chế - cả hai đều nguy hiểm

ảnh chế doremon

doremon chế - bố thiên hạ

ảnh doremon chế hài hước

doremon chế - có gì đáng cười

doremon chế vui

doremon chế - nguy hiểm v.ã.i


doremon chế hài

doremon chế - đằng nào nó cũng cắn

truyện doremon chế hài vô đối

doremon chế - v.ã.i thầy giáo

đọc truyện tranh doremon chế cực buồn cười

doremon chế - tại một nhà ga có bà mẹ dỗ con bú sữa

truyện tranh doremon chế hay nhất

doremon chế - trong cuộc thi đi tìm nhân vật nguy hiểm nhất doremon

đọc truyện doremon chế cực vui

doremon chế - trong tiết học về phép lịch sự


truyện cười doremon hot nhất

doremon chế - s.à.m s.ỡ xuka


doremon chế - nobita nguy hiểm vẽ gà


doremon chế - đừng đọc cái này nhá :p

doremon chế hay nhất