Xem ảnh sex nhật bản, xem phim sex online, tải phim sex miễn phí cho điện thoại, đọc truyện sex, truyện tranh sex
Thứ Ba, 12 tháng 11, 2013
[Trò chuyện] NHỮNG MÓN QUÀ CÓ THỂ THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI
1/ Lạc quan
Hãy tặng cho mình một khoảng thời gian nhỏ để ngồi tĩnh lặng và cảm nhận cuộc sống bản thân. Những giây phút ngắn ngủi vậy thôi sẽ làm bạn sống thật với chính mình và hạnh phúc với cuộc đời mình đấy!
2/ Tư duy sáng tạo
Có thể bạn nghĩ rằng công việc của mình không hẳn cần phải sáng tạo! Nhưng thật ra, sáng tạo sẽ làm cho cuộc sống của bạn thêmđầy cảm hứng và niềm vui trong công việc và mọi chuyện. Và còn giúp bạn dễ dàng thành công với những ý tưởng tuyệt vời đấy! Hãy tặng cho mình món quà của sáng tạo bạn nhé!
3/ Nhu cầu thuộc về
Một trong những nhu cầu sống còn của con người là được thuộc về một nhóm nào đó. Trong nhóm, bạn cảm thấy được yêu thương, nâng đỡ và chia sẻ những giá trị chung. Có thể bạn không giàu có, nhưng hãy làm cho mình trở thành một người giàu có về tình cảm và các mối quan hệ thân tình. Hãy tạo cho mình những vòng tròn kết nối gắn kết những điều tốt đẹp bạn nhé!
4/ Món quà cho một thân hình khỏe mạnh và xinh đẹp
Có lẽ không ai trong chúng ta không biết đến lợi ích của việc tập thể dục. Vấn đề là khó mà biến việc này thành một thói quen. Nào, năm mới này hãy biến kế hoạch này trở thành hiện thực, để sở hữu một thân hình thon gọn, và một sức khỏe cường tráng.
5/ Yêu thương
Những nghiên cứu mới đây cho thấy đời sống tình cảm và tình dục khỏe mạnh có vai trò hết sức quan trọng để có được hạnh phúc trọn vẹn. Hãy dành những cử chỉ yêu thương và trân trọng đối với người bạn đời thân yêu của mình. Và biến gia đình mình trở thành một gia đình hạnh phúc nhất!
6/ Sức sống
Bạn mệt mỏi? Khó chịu? Bạn bị kẹt trong văn phòng làm việc suốt cả ngày? Hãy hình dung mình đang ở ngoài, với không khí ấm áp của nắng và màu xanh trong vắt của bầu trời. Hòa mình vào thiên nhiên, dù chỉ trong tưởng tượng cũng giúp bạn tăng thêm sức sống. Nhưng nếu có thể ra ngoài, thì sẽ càng tuyệt vời hơn cho bạn. Tận hưởng ít nhất 20 phút mỗi ngày cùng với thiên nhiên sẽ làm bạn tràn đầy sức sống.
7/ Tuổi Thọ
Với cuộc nghiên cứu cho 10.000 người trong vòng 50 năm, các nhà khoa học khám phá ra rằng việc làm từ thiện, đặc biệt là vì sự quảng đại và rộng lượng có thể kéo dài cuộc sống. Những người cho đi thời gian của mình và giúp đỡ người khác có cuộc sống tốt hơn, cũng đồng thời giúp mình thỏa mãn hơn với chính mình. Và vì thế, họ hạnh phúc!
8/ Một chế độ ăn uống khỏe mạnh
Với việc chọn lựa những thức ăn bổ dưỡng và tốt cho cơ thể, bạn đang tặng cho bản thân một tương lai tốt đẹp và khỏe mạnh. Ăn nhiều rau, uống nhiều nước và hạn chế những đồ ăn ngọt, béo cùng thức uống có men. Hãy là người biết yêu thương và chăm sóc cơ thể mình tốt nhất!
[Món ăn ngon] ĐẬU PHỤ SỐT CHANH
Đậu Phụ Sốt Chanh, một món ăn ngon, rẻ và rất hợp cho các bạn sinh viên khi mà giá cả thực phẩm đang khá đắt đỏ sau cơn bão Hải Yến. Cùng chuyên mục Món ăn ngon - BlogTM thực hiện món ăn đơn giản này nhé. Yên tâm, bữa cơm của bạn sẽ hấp dẫn hơn với món ăn lạ miệng này.
1. Nguyên liệu:
- 3 chén đậu phụ, cắt miếng có kích cỡ khoảng 1,25cm.
- 6 muỗng canh bột ngô
- Muối tùy theo khẩu vị
- 2-3 muỗng canh dầu
- 1 muỗng canh hành lá, cắt nhỏ
Làm nước xốt chanh:
- 1 muỗng cà phê hỗn hợp gừng tỏi nhuyễn
- 1,5 muỗng xì dầu
- 2 muỗng cà phê bột ớt đỏ
- 1 muỗng cà phê lá bạc hà xắt nhỏ
- 1 muỗng canh nước cốt chanh (điều chỉnh theo khẩu vị)
2. Cách làm:
- Bước 1: Đậu phụ cắt miếng nhỏ rồi rắc bột ngô lên đều khắp miếng đậu.
- Bước 2: Trộn tất cả các nguyên liệu làm nước xốt với nhau rồi để sang một bên trong thời gian từ 20-30 phút.
- Bước 3: Làm nóng chảo rồi cho dầu ăn vào, chiên đậu cho đến khi các mặt của đậu có màu vàng nâu. Nếu nhiều đậu có thể chiên làm hai lần. Sau đó cho đậu ra ngoài.
- Bước 4: Vẫn chảo đó, làm nóng chảo rồi cho nước xốt vào, khi nước xốt bắt đầu sôi, cho đậu phụ vào trộn đều. Khi đậu đã ngấm đều nước xốt, thêm hành lá vào đảo nhẹ và tắt bếp.
- Cho đậu phụ xốt chanh ra bát rồi ăn nóng với cơm nhé!
Đơn giản phải không các bạn, vậy thì chần chờ gì nữa, đi chợ mua đậu về và thực hiện thôi.
1. Nguyên liệu:
- 3 chén đậu phụ, cắt miếng có kích cỡ khoảng 1,25cm.
- 6 muỗng canh bột ngô
- Muối tùy theo khẩu vị
- 2-3 muỗng canh dầu
- 1 muỗng canh hành lá, cắt nhỏ
Làm nước xốt chanh:
- 1 muỗng cà phê hỗn hợp gừng tỏi nhuyễn
- 1,5 muỗng xì dầu
- 2 muỗng cà phê bột ớt đỏ
- 1 muỗng cà phê lá bạc hà xắt nhỏ
- 1 muỗng canh nước cốt chanh (điều chỉnh theo khẩu vị)
2. Cách làm:
- Bước 1: Đậu phụ cắt miếng nhỏ rồi rắc bột ngô lên đều khắp miếng đậu.
- Bước 2: Trộn tất cả các nguyên liệu làm nước xốt với nhau rồi để sang một bên trong thời gian từ 20-30 phút.
- Bước 3: Làm nóng chảo rồi cho dầu ăn vào, chiên đậu cho đến khi các mặt của đậu có màu vàng nâu. Nếu nhiều đậu có thể chiên làm hai lần. Sau đó cho đậu ra ngoài.
- Bước 4: Vẫn chảo đó, làm nóng chảo rồi cho nước xốt vào, khi nước xốt bắt đầu sôi, cho đậu phụ vào trộn đều. Khi đậu đã ngấm đều nước xốt, thêm hành lá vào đảo nhẹ và tắt bếp.
- Cho đậu phụ xốt chanh ra bát rồi ăn nóng với cơm nhé!
Đơn giản phải không các bạn, vậy thì chần chờ gì nữa, đi chợ mua đậu về và thực hiện thôi.
Thứ Hai, 11 tháng 11, 2013
[Trò chuyện] 5 NĂM ĐỢI CHỜ, ANH TRỞ VỀ CHIA TAY
"Thời gian là một thứ rất đáng sợ. Nó có thể là liều thuốc cho bạn chữa lành vết thương nhưng cũng có thể bào mòn cảm xúc trong bạn". Blog truyện giới thiệu đến các bạn câu chuyện về một chàng trai và một cô gái và thử thách về thời gian mà họ phải vượt qua. Họ có thực sự vượt qua được thử thách lớn nhất đó của tình yêu?
-------------------------------------------------------------------------
Cô và anh quen biết nhau một cách thật tình cờ, tưởng chừng như chỉ trong những câu chuyện tình yêu mới có nhưng vốn dĩ lại xảy ra thật. Gặp nhau mỗi ngày trên cùng một góc phố nhưng vẫn chỉ là đi lướt qua nhau. Dù vậy nhưng ngày nào cả hai cũng đợi đến giờ để đi về góc phố, nơi tình cờ chạm mặt chỉ để nhìn nhau trong phút giây. Chẳng ai rõ cảm xúc đối phương là gì nhưng dường như có một sự dao động nhẹ mỗi khi họ nhìn nhau. Thế rồi anh tìm cách lân la, làm quen cô để trở thành bạn.
Anh, một du học sinh trên đất Mỹ 20 tuổi đầu. Một chàng trai cao to với cặp kính đen dày cộm, làn da trắng và quả đầu đậm chất phương Tây. Cô, một nữ sinh trung học với mái tóc đen dài tha thướt cùng tà áo dài trắng tinh khôi mang nét đẹp của người con gái phương Đông. Dường như trông họ là hoàn toàn đối lập nhưng lại có thứ gì đó khiến họ gắn kết với nhau.
Cô thích nhiếp ảnh còn anh thì thích làm thơ, cô thích viết văn còn anh thì thích đàn. Họ thường hẹn nhau tại một quán cà phê ven hồ vào buổi chiều chủ nhật. Những khi đó anh hay ngồi đàn guitar và hát cho cô nghe, cô thì hay mơ về những điều xa xăm nào đó. Có những khi cô nổi hứng chụp ảnh thì anh sẽ lại chở cô ra phố và làm người mẫu bất đắc dĩ cho những tấm hình của cô. Cũng có khi họ ngồi trầm ngâm, chỉ để cô viết những điều vu vơ còn anh thì lặng yên ngắm nhìn.
Tình yêu đến với họ lúc nào, không một ai trong đó nhận biết. Chỉ đến một chiều trước hai tuần anh lên đường quay trở về Mỹ để tiếp tục việc học, anh chợt nhận ra tình cảm của mình và quyết định thổ lộ. Anh hẹn cô vào một buổi sáng sớm ngày mưa phùn rơi, dưới giàn hoa bằng lăng trên con đường hò hẹn. Anh ngại ngùng nói rằng muốn cô làm bạn gái của mình. Cô e thẹn nhận lời tỏ tình với cành hồng trong sương sớm, họ nắm tay nhau đứng dưới cơn mưa và trao nhau nụ hôn đầu ngọt ngào cùng những ánh nhìn ấm áp. Cô biết dù trời đang mưa nhưng trong lòng cô nắng lại cười rất tươi. Anh nắm tay cô và nói anh để ý cô từ rất lâu rồi.
Rồi thì cũng đến lúc phải đi, trước giờ anh lên máy bay cô đã khóc rất nhiều. Cô sợ mình còn non trẻ, cô sợ sự bồng bột của những người chưa trưởng thành, cô sợ cả khoảng cách địa lý và lòng người, cô sợ tình cảm của mình sẽ theo chiếc máy bay kia vào trong mây tan thành hư không. Cô sợ, cô sợ nhiều thứ nhưng chẳng nói cho anh nghe. Anh cũng rất buồn và hứa rằng sẽ quay về. Cô đợi.
Cuộc sống xa nhau khiến anh và cô tựa như hai người điên mỗi khi nhớ về nhau, mỗi khi nghĩ lại những khoảnh khắc ngọt ngào cả hai cùng có, hay đơn giản là những khi bất chợt nhìn những cặp tình nhân khác tay trong tay. Cô nhớ anh da diết nhưng cô chưa bao giờ nói cho anh biết về những nỗi nhớ của cô mà chỉ đem chúng giấu đi vào một góc lặng trong lòng mình. Cô sợ, sợ rằng những nỗi nhớ ấy rồi cũng sẽ theo anh bỏ cô đi. Anh chia sẻ với cô mọi điều về cuộc sống của mình nơi đất khách quê người, những nỗi nhớ cô vô bờ và những khó khăn vất vả trong anh. Cô với anh nói chuyện vào mỗi tối, đôi khi họ chỉ cần nhìn mặt nhau chẳng cần nói gì, nhưng như thế là đủ.
Năm năm trôi qua, mỗi ngày họ đều lặp đi lặp lại như vậy. Những tưởng mọi chuyện sẽ trôi đi êm đẹp như vốn có của nó, cô đợi anh về và có một kết thúc viên mãn. Nhưng sự đời nào có ai lường trước được…
Cuộc sống vốn dĩ đều có quy luật riêng của nó và thời gian là một thứ rất đáng sợ. Nó có thể là liều thuốc cho bạn chữa lành vết thương nhưng cũng có thể bào mòn cảm xúc trong bạn. Khi bạn đã quá quen thuộc với một việc nào đó sẽ tự khắc không mấy để tâm và cho nó là điều hiển nhiên. Cô và anh cũng không phải ngoại lệ.
Khoảng cách nửa vòng trái đất làm cho anh có cuộc sống với những suy nghĩ thoáng lối Tây, còn cô cũng có những khoảng riêng của mình. Cô bận bịu với chuyện học hành, thi cử, những vu vơ giận hờn bè bạn và gia đình mình. Thời gian họ dành cho nhau ngày càng ít lại, những chuyện chia sẻ của cả hai cũng không còn kéo dài như trước nữa. Cô cảm giác dường như anh đang có phần thay đổi, cô nhận thấy anh ít chia sẻ với cô về cuộc sống của anh hơn, cũng không còn quan tâm về cảm xúc của cô nhiều lắm. Cô cũng vậy. Cuộc sống không anh dường như đã tạo cho cô có thói quen một mình, để rồi đau buồn hay vui sướng thì cô cũng không còn muốn chia sẻ cùng anh. Cô không còn mặn mà gì với anh nữa và những nỗi nhớ anh trong cô dần được khoảng trống lấp đầy. Dần dà, cô cũng không còn cảm thấy đau khổ mỗi khi nhớ về anh nữa. Và không biết tự khi nào cô đã thôi không còn mong mỏi tin anh, những tin nhắn thưa dần, những lần nói chuyện chóng vánh qua loa và sự thờ ơ trở thành thói quen cố hữu đáng sợ.
Anh về, kỳ nghỉ hè cuối cùng trước khi kết thúc bốn năm đại học của mình. Cô đón anh nhưng không có những cảm giáo háo hức vui mừng như cô vẫn hay nghĩ đến lúc mới quen nhau. Sự hờ hững, bấp bênh trong mối quan hệ này làm cho cô cảm thấy khó thở. Vẫn gương mặt ấy, vẫn giọng nói ấy và vẫn cái ôm hôn ngọt ngào ấy nhưng cái cảm giác hồi hộp, e thẹn khi xưa đã không còn mà thay vào đó là cảm giác ngột ngạt trong cô. Cô không biết anh rằng anh cũng như cô, cũng đã cảm thấy khó xử cho mối quan hệ này.
Khi một mối quan hệ kết thúc, có rất nhiều lý do hoặc cũng chẳng vì lý do nào cả, bất cứ sự đổ lỗi nào sau khi tan vỡ cũng chẳng mang lại lợi ích hay giá trị gì cho cả hai bên. Chỉ có thể lựa chọn và nên lựa chọn, hạnh phúc hoặc hạnh phúc hơn chứ nào có thể giam cầm bản thân và đối phương trong một mối quan hệ chỉ toàn đau khổ, mệt mỏi mà chính mình đã không còn muốn níu giữ. Cuộc đời vốn không giản dị như cách người này tặng người kia một viên kẹo đường, rồi mỉm cười tin rằng bây giờ và vĩnh viễn về sau trên môi luôn ngọt ngào đến thế.
Chia tay, cô cảm giác rằng tim mình đau đến nghẹt thở. Cũng phải rồi, tình cảm đâu phải nói buông là buông. Dẫu sao cô và anh cũng đã có một khoảng thời gian đủ dài bên nhau để khi chia xa sẽ thôi không ngưng tiếc nhớ. Nhưng cô biết khi quyết định như thế thì cả hai đều nhẹ nhõm hơn là cứ giữ mãi mối quan hệ mệt mỏi này. Đi dọc con đường kỷ niệm nơi mà hai đứa tình cờ gặp nhau. Cô khóc, không phải vì buồn mà vì gió thổi nên mắt cay.
-------------------------------------------------------------------------
Cô và anh quen biết nhau một cách thật tình cờ, tưởng chừng như chỉ trong những câu chuyện tình yêu mới có nhưng vốn dĩ lại xảy ra thật. Gặp nhau mỗi ngày trên cùng một góc phố nhưng vẫn chỉ là đi lướt qua nhau. Dù vậy nhưng ngày nào cả hai cũng đợi đến giờ để đi về góc phố, nơi tình cờ chạm mặt chỉ để nhìn nhau trong phút giây. Chẳng ai rõ cảm xúc đối phương là gì nhưng dường như có một sự dao động nhẹ mỗi khi họ nhìn nhau. Thế rồi anh tìm cách lân la, làm quen cô để trở thành bạn.
Anh, một du học sinh trên đất Mỹ 20 tuổi đầu. Một chàng trai cao to với cặp kính đen dày cộm, làn da trắng và quả đầu đậm chất phương Tây. Cô, một nữ sinh trung học với mái tóc đen dài tha thướt cùng tà áo dài trắng tinh khôi mang nét đẹp của người con gái phương Đông. Dường như trông họ là hoàn toàn đối lập nhưng lại có thứ gì đó khiến họ gắn kết với nhau.
Cô thích nhiếp ảnh còn anh thì thích làm thơ, cô thích viết văn còn anh thì thích đàn. Họ thường hẹn nhau tại một quán cà phê ven hồ vào buổi chiều chủ nhật. Những khi đó anh hay ngồi đàn guitar và hát cho cô nghe, cô thì hay mơ về những điều xa xăm nào đó. Có những khi cô nổi hứng chụp ảnh thì anh sẽ lại chở cô ra phố và làm người mẫu bất đắc dĩ cho những tấm hình của cô. Cũng có khi họ ngồi trầm ngâm, chỉ để cô viết những điều vu vơ còn anh thì lặng yên ngắm nhìn.
Tình yêu đến với họ lúc nào, không một ai trong đó nhận biết. Chỉ đến một chiều trước hai tuần anh lên đường quay trở về Mỹ để tiếp tục việc học, anh chợt nhận ra tình cảm của mình và quyết định thổ lộ. Anh hẹn cô vào một buổi sáng sớm ngày mưa phùn rơi, dưới giàn hoa bằng lăng trên con đường hò hẹn. Anh ngại ngùng nói rằng muốn cô làm bạn gái của mình. Cô e thẹn nhận lời tỏ tình với cành hồng trong sương sớm, họ nắm tay nhau đứng dưới cơn mưa và trao nhau nụ hôn đầu ngọt ngào cùng những ánh nhìn ấm áp. Cô biết dù trời đang mưa nhưng trong lòng cô nắng lại cười rất tươi. Anh nắm tay cô và nói anh để ý cô từ rất lâu rồi.
Rồi thì cũng đến lúc phải đi, trước giờ anh lên máy bay cô đã khóc rất nhiều. Cô sợ mình còn non trẻ, cô sợ sự bồng bột của những người chưa trưởng thành, cô sợ cả khoảng cách địa lý và lòng người, cô sợ tình cảm của mình sẽ theo chiếc máy bay kia vào trong mây tan thành hư không. Cô sợ, cô sợ nhiều thứ nhưng chẳng nói cho anh nghe. Anh cũng rất buồn và hứa rằng sẽ quay về. Cô đợi.
Cuộc sống xa nhau khiến anh và cô tựa như hai người điên mỗi khi nhớ về nhau, mỗi khi nghĩ lại những khoảnh khắc ngọt ngào cả hai cùng có, hay đơn giản là những khi bất chợt nhìn những cặp tình nhân khác tay trong tay. Cô nhớ anh da diết nhưng cô chưa bao giờ nói cho anh biết về những nỗi nhớ của cô mà chỉ đem chúng giấu đi vào một góc lặng trong lòng mình. Cô sợ, sợ rằng những nỗi nhớ ấy rồi cũng sẽ theo anh bỏ cô đi. Anh chia sẻ với cô mọi điều về cuộc sống của mình nơi đất khách quê người, những nỗi nhớ cô vô bờ và những khó khăn vất vả trong anh. Cô với anh nói chuyện vào mỗi tối, đôi khi họ chỉ cần nhìn mặt nhau chẳng cần nói gì, nhưng như thế là đủ.
Năm năm trôi qua, mỗi ngày họ đều lặp đi lặp lại như vậy. Những tưởng mọi chuyện sẽ trôi đi êm đẹp như vốn có của nó, cô đợi anh về và có một kết thúc viên mãn. Nhưng sự đời nào có ai lường trước được…
Cuộc sống vốn dĩ đều có quy luật riêng của nó và thời gian là một thứ rất đáng sợ. Nó có thể là liều thuốc cho bạn chữa lành vết thương nhưng cũng có thể bào mòn cảm xúc trong bạn. Khi bạn đã quá quen thuộc với một việc nào đó sẽ tự khắc không mấy để tâm và cho nó là điều hiển nhiên. Cô và anh cũng không phải ngoại lệ.
Khoảng cách nửa vòng trái đất làm cho anh có cuộc sống với những suy nghĩ thoáng lối Tây, còn cô cũng có những khoảng riêng của mình. Cô bận bịu với chuyện học hành, thi cử, những vu vơ giận hờn bè bạn và gia đình mình. Thời gian họ dành cho nhau ngày càng ít lại, những chuyện chia sẻ của cả hai cũng không còn kéo dài như trước nữa. Cô cảm giác dường như anh đang có phần thay đổi, cô nhận thấy anh ít chia sẻ với cô về cuộc sống của anh hơn, cũng không còn quan tâm về cảm xúc của cô nhiều lắm. Cô cũng vậy. Cuộc sống không anh dường như đã tạo cho cô có thói quen một mình, để rồi đau buồn hay vui sướng thì cô cũng không còn muốn chia sẻ cùng anh. Cô không còn mặn mà gì với anh nữa và những nỗi nhớ anh trong cô dần được khoảng trống lấp đầy. Dần dà, cô cũng không còn cảm thấy đau khổ mỗi khi nhớ về anh nữa. Và không biết tự khi nào cô đã thôi không còn mong mỏi tin anh, những tin nhắn thưa dần, những lần nói chuyện chóng vánh qua loa và sự thờ ơ trở thành thói quen cố hữu đáng sợ.
Anh về, kỳ nghỉ hè cuối cùng trước khi kết thúc bốn năm đại học của mình. Cô đón anh nhưng không có những cảm giáo háo hức vui mừng như cô vẫn hay nghĩ đến lúc mới quen nhau. Sự hờ hững, bấp bênh trong mối quan hệ này làm cho cô cảm thấy khó thở. Vẫn gương mặt ấy, vẫn giọng nói ấy và vẫn cái ôm hôn ngọt ngào ấy nhưng cái cảm giác hồi hộp, e thẹn khi xưa đã không còn mà thay vào đó là cảm giác ngột ngạt trong cô. Cô không biết anh rằng anh cũng như cô, cũng đã cảm thấy khó xử cho mối quan hệ này.
Khi một mối quan hệ kết thúc, có rất nhiều lý do hoặc cũng chẳng vì lý do nào cả, bất cứ sự đổ lỗi nào sau khi tan vỡ cũng chẳng mang lại lợi ích hay giá trị gì cho cả hai bên. Chỉ có thể lựa chọn và nên lựa chọn, hạnh phúc hoặc hạnh phúc hơn chứ nào có thể giam cầm bản thân và đối phương trong một mối quan hệ chỉ toàn đau khổ, mệt mỏi mà chính mình đã không còn muốn níu giữ. Cuộc đời vốn không giản dị như cách người này tặng người kia một viên kẹo đường, rồi mỉm cười tin rằng bây giờ và vĩnh viễn về sau trên môi luôn ngọt ngào đến thế.
Chia tay, cô cảm giác rằng tim mình đau đến nghẹt thở. Cũng phải rồi, tình cảm đâu phải nói buông là buông. Dẫu sao cô và anh cũng đã có một khoảng thời gian đủ dài bên nhau để khi chia xa sẽ thôi không ngưng tiếc nhớ. Nhưng cô biết khi quyết định như thế thì cả hai đều nhẹ nhõm hơn là cứ giữ mãi mối quan hệ mệt mỏi này. Đi dọc con đường kỷ niệm nơi mà hai đứa tình cờ gặp nhau. Cô khóc, không phải vì buồn mà vì gió thổi nên mắt cay.
Truyện ngắn sưu tầm - Blog truyện
[Handmade] Thiệp giấy xoắn cực kì đơn giản và độc đáo
Blog truyện ngắn - BlogTM giới thiệu đến các bạn cách làm "Thiệp handmade giấy xoắn đơn giản và độc đáo"
20-11 sắp đến. Chẳng còn gì ý nghĩa hơn là một món quà giản dị nhưng tràn đầy ý nghĩa dành tặng thầy cô mình. Hãy tự tay làm chiếc thiệp handmade chứa đầy yêu thương. Chỉ với những nguyên liệu đơn giản, dễ kiếm, bạn có thể sáng tạo cực nhiều chiếc thiệp xinh yêu khác nhau. Và bạn có thể sáng tạo cho tất cả những ngày lễ hay những dịp sinh nhật bạn bè nữa nhé !
20-11 sắp đến. Chẳng còn gì ý nghĩa hơn là một món quà giản dị nhưng tràn đầy ý nghĩa dành tặng thầy cô mình. Hãy tự tay làm chiếc thiệp handmade chứa đầy yêu thương. Chỉ với những nguyên liệu đơn giản, dễ kiếm, bạn có thể sáng tạo cực nhiều chiếc thiệp xinh yêu khác nhau. Và bạn có thể sáng tạo cho tất cả những ngày lễ hay những dịp sinh nhật bạn bè nữa nhé !
Chuẩn bị :
Tăm, Keo, Kéo, Giấy bìa cứng màu sắc, các thanh giấy màu yêu thích.
Thực hiện:
Bước 1:
Cắt những thanh giấy thành những thanh nhỏ khoảng 5mm
Bước 2:
Cuộ các thanh giấy lại, cuộn chặt tay để tránh cho giấy khỏi bị xô.
Cuốn cho đến khi có độ dày vừa í.
Bước 3:
Cuốn giấy xung quanh tăm, sau đó bôi keo vào rồi bóp cho cố định.
Bước 4:
Tạo hình cho các thanh giấy tùy theo sở thích về màu sắc, và hình dáng
Bước 5:
Đặt các tạo hình giấy vừa tạo được lên tấm thiệp, sau đó dùng keo cố định lại.
Giờ thì thỏa sức sáng tạo nhé, chúc các bạn có những mẫu thiệp ưng ý, độc đáo dành tặng thầy cô và người thân, trong những dịp đặc biệt !
Dưới đây là một số mẫu cho các bạn tham khảo
[Truyện ngắn] HIỂU LẦM
Đôi khi chỉ một sự hiểu lầm nho nhỏ giữa những thành viên trong gia đình cũng sẽ dẫn đến những chuyện không hay làm rạn nứt tình cảm. Tuy nhiên, dù thế nào, những người trong một gia đình vẫn luôn dành tình thương cho nhau và sẵn sàng tha thứ cho tất cả. Blog truyện - BlogTM giới thiệu truyện ngắn "HIỂU LẦM".
Ông bà sinh được bảy người con. Bố tôi là con trưởng, lẽ dĩ nhiên, là trưởng nên phải gánh vác mọi việc lớn nhỏ trong nhà, và chịu thiệt hơn so với các em. Ngay cả việc học, bố phải nghỉ học từ sớm để phụ ông bà kiếm tiền lo cho mấy đứa em ăn học.
Bố cưới mẹ vào năm 22 tuổi, mẹ khi ấy vừa tròn 20. Nhà ông bà ngoại cũng khá gần nhà tôi nên cứ chạy qua chạy lại khá dễ dàng.
Tôi nhớ năm ông nội và bố cùng đi buôn thuốc lào, thuốc bắc khi ấy rất nhiều người làm. Ông nội tôi là người khá linh hoạt, lại có tài làm kinh tế.
Thời gian đầu ông dẫn bố tôi đi để học hỏi, khi bố đã quen và thành thạo rồi thì ông giao hoàn toàn lại cho bố, ngoại trừ việc lấy tiền từ chủ hàng. Có thể là ông lo bố sẽ lấy tiền để cho ông bà ngoại.
Bên ngoại tôi cũng nghèo lắm. Bố mẹ tôi vẫn luôn mong rằng phải kiếm thật nhiều tiền để giúp thêm cho ông bà ngoại.
Dạo đó cậu của tôi xin được việc trên thành phố, lương cũng kha khá. Sau 3 tháng tiếp kiệm cậu mua được chiếc xe đạp cho ông ngoại chạy đi chạy lại.
Rắc rối cũng từ đây mà ra. Một buổi sáng âm u, bà nội bất chợt ghé sang bên nhà ông bà ngoại, thấy cái xe đạp dựng ở góc sân bà liền hỏi:
- Cái xe đạp kia thằng Hải (tên bố tôi) nhà tôi nó gửi bên này hả ông bà?
Ông ngoại nghe như đang bị xúc phạm nhưng vẫn điềm đạm đáp:
- Không thưa bà, xe đó là của thằng út nhà tôi mua. Sao bà lại hỏi vậy?
Bà nội nguýt cái dài rồi tiếp lời:
- Ờ thì tôi nghĩ nhà ông làm sao đủ khả năng mua xe đạp, chắc thằng Hải nó ăn bớt tiền của ông nhà tôi để mua rồi gửi bên này.
Nghe những lời này từ thông gia, ông ngoại là người nóng tính, không kìm được cơn giận ông dùng tay đập mạnh xuống bàn nói:
- Bà khinh người quá, bà nghĩ nhà tôi không đủ tiền để mua được cái xe đạp hay sao? Mời bà về cho!
Bà nội mặt mày sa sầm đứng dậy ra về.
Bố mẹ tôi biết chuyện rất giận bà nội và cảm thấy có lỗi với ông bà ngoại. Không kìm được, bố quyết hỏi rõ ràng với bà nội:
- Mẹ, sao mẹ lại làm như vậy với ông bà bên nhà?
Bà nội nghiến răng kèn kẹt nói:
- Không oan đâu, mày ăn bớt tiền bán thuốc để mua cái xe đó.
Rồi bà nhìn xéo mẹ tôi một cái và quay đi.
Bố tôi ấm ức nói:
- Không phải, con không bao giờ làm như vậy!
Ngay sau đó ông nội nói chen vào:
- Tiện đây tao nói luôn, vợ chồng mày ra ở riêng tự làm mà ăn!
Bố mẹ tôi nhìn nhau ngậm ngùi nước mắt chảy dòng dòng.
Ra ở riêng ông bà nội cho bố mẹ tôi được 4 thúng thóc. Vợ chồng trẻ, lại có con nhỏ nên rất khó khăn. Ông bà ngoại thấy vậy cũng thương lắm nhưng già yếu rồi chẳng có gì để cho con.
Từ khi ở riêng, bố tôi làm đủ mọi thứ, từ cửu vạn, khuân vác đến nhặt than. Thực sự là rất vất vả, nhưng vì miếng cơm manh áo nên phải cố thôi. Còn mẹ tôi ở nhà chăm sóc cho hai chị em tôi cùng mấy sào ruộng, nuôi con gà con ngan để kiếm thêm. Đến mùa gặt lúa thì lại đi gặt thuê cho người ta.
Bố vẫn làm như vậy cho đến khi gặp được một người bạn tốt ngỏ ý muốn rủ bố góp ít vốn để đi buôn chung.
Những ngày đầu đi còn chưa có kinh nghiệm nên cũng không được là bao. Nhưng nhờ sự kiên chì và chăm chỉ nên việc buôn bán của bố có phần khởi sắc. Nhà tôi đã có bát ăn bát để.
Mâu thuẫn giữa bố mẹ tôi và ông bà nội được đẩy lên đỉnh điểm khi bà nội kêu bị mất một gói tiền độ vài chục ngàn, vài chục ngàn khi ấy có giá trị và to lắm. Bà nội nói bóng gió:
- Nhà này thật vô phúc! Hết bị ăn bớt giờ lại mất tiền.
Không chỉ đích danh nhưng bố mẹ tôi biết là bà đang nghi ngờ bố mẹ lấy số tiền đó. Phận làm con thì không thể cãi nhau với bố mẹ để phân bua được nên bố mẹ tôi đành im lặng mà nuốt nước mắt vào trong. Cũng chỉ biết tự động viên lẫn nhau, sống không thẹn với lương tâm.
Mấy hôm sau bà nội trong lúc đong gạo để nấu cơm thì thấy gói tiền kêu mất hôm trước. Ông bà biết là đã nghi oan cho bố mẹ tôi nhưng cũng không nói gì cả, chỉ im lặng cho qua chuyện.
Năm tháng cứ thay nhau kéo tuổi xuân của bố mẹ tôi đi,còn chị em chúng tôi cũng đã đủ lớn để nhận thức đúng sai. Ông bà hai bên cũng đã già và yếu đi nhiều.
Tôi vẫn nhớ cái mùa thu năm ấy, ông nội ngã bệnh. Ông bệnh nặng đến nỗi không đi lại được nữa, chỉ nằm một chỗ. Các cô, các chú của tôi khi ấy ở khá xa nhà ông bà nên thi thoảng mới về, chỉ bố mẹ tôi ở gần nên việc chăm sóc ông là điều không thể tránh khỏi, đây là trách nhiệm.
Bố mẹ tôi thay phiên nhau chăm sóc ông, lúc thì bón thức ăn, khi thì xoa bóp tay chân cho ông, rồi lại tranh thủ đi làm. Thấy bố mẹ tôi tận tụy và chu đáo nên bà nội cũng có phần khác, bà dễ tính hơn với mẹ tôi.
“Chết viếng ốm thăm“, ông bà ngoại tôi là người hiểu đạo lý, dù vẫn còn giận ông bà nội lắm nhưng dù sao cũng là thông gia - chung con chung cháu, với lại chuyện đã qua rồi huống hồ ông nội tôi đang ốm nặng nên bỏ qua được thì bỏ qua thôi.
Một buổi tối, lúc đó mẹ tôi vừa giúp ông ăn tối xong và bố tôi cũng đang ngồi cạnh giường của ông.
Ông nói giọng yếu ớt, tay run run ông gia hiệu cho bố lại gần:
- Hải! Lại gần đây con.
Bố tôi có thoáng chút bất ngờ:
- Có chuyện gì vậy bố?
Bàn tay gầy guộc của ông nắm lấy tay bố tôi, ông nói :
- Bố xin lỗi đã hiểu lầm vợ chồng con, nói rồi ông nhìn ra phía mẹ tôi đang ngồi, ánh mắt đầy ân hận.
Mẹ chỉ khóc, bố tôi cũng khóc, còn tôi thấy ông quay đi nhưng nước mắt đã lăn dài. Lúc này bố tôi mới lên tiếng:
- Mọi chuyện đã qua rồi, vợ chồng con không để bụng đâu bố ạ.
Bố tôi xoa xoa bàn tay của ông, bố nhìn ông với ánh mắt trìu mến:
- Bố đừng nghĩ ngợi gì cả, bố phải nghỉ ngơi để mau chóng khỏe lại nhé.
Từ sau hôm đó, nhờ sự chăm sóc tận tình, động viên của bố mẹ tôi nên ông đã dần khỏe lên.
Mọi hiểu lầm, oán trách được giải tỏa. Dù trong quá khứ có những điều không phải với nhau thì dẫu sao vẫn cứ là gia đình - máu chảy ruột mềm.
Yêu thương, tha thứ không bao giờ là quá muộn
Ông bà sinh được bảy người con. Bố tôi là con trưởng, lẽ dĩ nhiên, là trưởng nên phải gánh vác mọi việc lớn nhỏ trong nhà, và chịu thiệt hơn so với các em. Ngay cả việc học, bố phải nghỉ học từ sớm để phụ ông bà kiếm tiền lo cho mấy đứa em ăn học.
Bố cưới mẹ vào năm 22 tuổi, mẹ khi ấy vừa tròn 20. Nhà ông bà ngoại cũng khá gần nhà tôi nên cứ chạy qua chạy lại khá dễ dàng.
Tôi nhớ năm ông nội và bố cùng đi buôn thuốc lào, thuốc bắc khi ấy rất nhiều người làm. Ông nội tôi là người khá linh hoạt, lại có tài làm kinh tế.
Thời gian đầu ông dẫn bố tôi đi để học hỏi, khi bố đã quen và thành thạo rồi thì ông giao hoàn toàn lại cho bố, ngoại trừ việc lấy tiền từ chủ hàng. Có thể là ông lo bố sẽ lấy tiền để cho ông bà ngoại.
Bên ngoại tôi cũng nghèo lắm. Bố mẹ tôi vẫn luôn mong rằng phải kiếm thật nhiều tiền để giúp thêm cho ông bà ngoại.
Dạo đó cậu của tôi xin được việc trên thành phố, lương cũng kha khá. Sau 3 tháng tiếp kiệm cậu mua được chiếc xe đạp cho ông ngoại chạy đi chạy lại.
Rắc rối cũng từ đây mà ra. Một buổi sáng âm u, bà nội bất chợt ghé sang bên nhà ông bà ngoại, thấy cái xe đạp dựng ở góc sân bà liền hỏi:
- Cái xe đạp kia thằng Hải (tên bố tôi) nhà tôi nó gửi bên này hả ông bà?
Ông ngoại nghe như đang bị xúc phạm nhưng vẫn điềm đạm đáp:
- Không thưa bà, xe đó là của thằng út nhà tôi mua. Sao bà lại hỏi vậy?
Bà nội nguýt cái dài rồi tiếp lời:
- Ờ thì tôi nghĩ nhà ông làm sao đủ khả năng mua xe đạp, chắc thằng Hải nó ăn bớt tiền của ông nhà tôi để mua rồi gửi bên này.
Nghe những lời này từ thông gia, ông ngoại là người nóng tính, không kìm được cơn giận ông dùng tay đập mạnh xuống bàn nói:
- Bà khinh người quá, bà nghĩ nhà tôi không đủ tiền để mua được cái xe đạp hay sao? Mời bà về cho!
Bà nội mặt mày sa sầm đứng dậy ra về.
Bố mẹ tôi biết chuyện rất giận bà nội và cảm thấy có lỗi với ông bà ngoại. Không kìm được, bố quyết hỏi rõ ràng với bà nội:
- Mẹ, sao mẹ lại làm như vậy với ông bà bên nhà?
Bà nội nghiến răng kèn kẹt nói:
- Không oan đâu, mày ăn bớt tiền bán thuốc để mua cái xe đó.
Rồi bà nhìn xéo mẹ tôi một cái và quay đi.
Bố tôi ấm ức nói:
- Không phải, con không bao giờ làm như vậy!
Ngay sau đó ông nội nói chen vào:
- Tiện đây tao nói luôn, vợ chồng mày ra ở riêng tự làm mà ăn!
Bố mẹ tôi nhìn nhau ngậm ngùi nước mắt chảy dòng dòng.
Ra ở riêng ông bà nội cho bố mẹ tôi được 4 thúng thóc. Vợ chồng trẻ, lại có con nhỏ nên rất khó khăn. Ông bà ngoại thấy vậy cũng thương lắm nhưng già yếu rồi chẳng có gì để cho con.
Từ khi ở riêng, bố tôi làm đủ mọi thứ, từ cửu vạn, khuân vác đến nhặt than. Thực sự là rất vất vả, nhưng vì miếng cơm manh áo nên phải cố thôi. Còn mẹ tôi ở nhà chăm sóc cho hai chị em tôi cùng mấy sào ruộng, nuôi con gà con ngan để kiếm thêm. Đến mùa gặt lúa thì lại đi gặt thuê cho người ta.
Bố vẫn làm như vậy cho đến khi gặp được một người bạn tốt ngỏ ý muốn rủ bố góp ít vốn để đi buôn chung.
Những ngày đầu đi còn chưa có kinh nghiệm nên cũng không được là bao. Nhưng nhờ sự kiên chì và chăm chỉ nên việc buôn bán của bố có phần khởi sắc. Nhà tôi đã có bát ăn bát để.
Mâu thuẫn giữa bố mẹ tôi và ông bà nội được đẩy lên đỉnh điểm khi bà nội kêu bị mất một gói tiền độ vài chục ngàn, vài chục ngàn khi ấy có giá trị và to lắm. Bà nội nói bóng gió:
- Nhà này thật vô phúc! Hết bị ăn bớt giờ lại mất tiền.
Không chỉ đích danh nhưng bố mẹ tôi biết là bà đang nghi ngờ bố mẹ lấy số tiền đó. Phận làm con thì không thể cãi nhau với bố mẹ để phân bua được nên bố mẹ tôi đành im lặng mà nuốt nước mắt vào trong. Cũng chỉ biết tự động viên lẫn nhau, sống không thẹn với lương tâm.
Mấy hôm sau bà nội trong lúc đong gạo để nấu cơm thì thấy gói tiền kêu mất hôm trước. Ông bà biết là đã nghi oan cho bố mẹ tôi nhưng cũng không nói gì cả, chỉ im lặng cho qua chuyện.
Năm tháng cứ thay nhau kéo tuổi xuân của bố mẹ tôi đi,còn chị em chúng tôi cũng đã đủ lớn để nhận thức đúng sai. Ông bà hai bên cũng đã già và yếu đi nhiều.
Tôi vẫn nhớ cái mùa thu năm ấy, ông nội ngã bệnh. Ông bệnh nặng đến nỗi không đi lại được nữa, chỉ nằm một chỗ. Các cô, các chú của tôi khi ấy ở khá xa nhà ông bà nên thi thoảng mới về, chỉ bố mẹ tôi ở gần nên việc chăm sóc ông là điều không thể tránh khỏi, đây là trách nhiệm.
Bố mẹ tôi thay phiên nhau chăm sóc ông, lúc thì bón thức ăn, khi thì xoa bóp tay chân cho ông, rồi lại tranh thủ đi làm. Thấy bố mẹ tôi tận tụy và chu đáo nên bà nội cũng có phần khác, bà dễ tính hơn với mẹ tôi.
“Chết viếng ốm thăm“, ông bà ngoại tôi là người hiểu đạo lý, dù vẫn còn giận ông bà nội lắm nhưng dù sao cũng là thông gia - chung con chung cháu, với lại chuyện đã qua rồi huống hồ ông nội tôi đang ốm nặng nên bỏ qua được thì bỏ qua thôi.
Một buổi tối, lúc đó mẹ tôi vừa giúp ông ăn tối xong và bố tôi cũng đang ngồi cạnh giường của ông.
Ông nói giọng yếu ớt, tay run run ông gia hiệu cho bố lại gần:
- Hải! Lại gần đây con.
Bố tôi có thoáng chút bất ngờ:
- Có chuyện gì vậy bố?
Bàn tay gầy guộc của ông nắm lấy tay bố tôi, ông nói :
- Bố xin lỗi đã hiểu lầm vợ chồng con, nói rồi ông nhìn ra phía mẹ tôi đang ngồi, ánh mắt đầy ân hận.
Mẹ chỉ khóc, bố tôi cũng khóc, còn tôi thấy ông quay đi nhưng nước mắt đã lăn dài. Lúc này bố tôi mới lên tiếng:
- Mọi chuyện đã qua rồi, vợ chồng con không để bụng đâu bố ạ.
Bố tôi xoa xoa bàn tay của ông, bố nhìn ông với ánh mắt trìu mến:
- Bố đừng nghĩ ngợi gì cả, bố phải nghỉ ngơi để mau chóng khỏe lại nhé.
Từ sau hôm đó, nhờ sự chăm sóc tận tình, động viên của bố mẹ tôi nên ông đã dần khỏe lên.
Mọi hiểu lầm, oán trách được giải tỏa. Dù trong quá khứ có những điều không phải với nhau thì dẫu sao vẫn cứ là gia đình - máu chảy ruột mềm.
Yêu thương, tha thứ không bao giờ là quá muộn
Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2013
[Trò chuyện] HAI VIÊN GẠCH XẤU XÍ
Đến miền đất mới, các vị sư phải tự xây dựng mọi thứ. Họ mua đất, gạch, mua dụng cụ và bắt tay vào việc.
Một chú tiểu được giao xây một bức tường gạch. Chú rất tập trung vào công việc, luôn kiểm tra xem viên gạch đã thẳng thớm chưa, hàng gạch có ngay ngắn không. Công việc tiến triển khá chậm vì chú đặc biệt kĩ lưỡng. Tuy nhiên, chú không lấy đó làm phiền lòng bởi vì chú biết mình sắp sửa xây xong một bức tường tuyệt đẹp đầu tiên trong đời.
Cuối cùng, chú cũng hoàn thành công việc vào lúc hoàng hôn buông xuống. Khi đứng lui ra xa để ngắm nhìn công trình của mình, chú bỗng cảm thấy có gì đó đập vào mắt. Mặc dù chú rất cẩn thận khi xây bức tường song vẫn có hai viên gạch bị đặt nghiêng. Và điều tồi tệ nhất là hai viên gạch đó nằm ngay chính giữa bức tường. Chúng như đôi mắt đang trừng trừng nhìn chú.
Kể từ đó, mỗi khi du khách đến thăm ngôi chùa, chú tiểu đều dẫn họ đi khắp nơi, trừ đến chỗ bức tường mà chú xây dựng.
Một hôm, có hai nhà sư già đến thăm quan ngôi chùa. Chú tiểu đã cố lái họ sang hướng khác nhưng hai người vẫn nằng nặc đòi đến chỗ bức tường mà chú xây dựng. Một trong hai vị sư khi đứng trước công trình ấy đã thốt lên: “Ôi, bức tường gạch mới đẹp làm sao ! ”.
“Hai vị nói thật chứ? Hai vị không thấy hai viên gạch xấu xí ngay giữa bức tường kia ư?” – chú tiểu kêu lên trong ngạc nhiên.
“Có chứ, nhưng tôi cũng thấy 998 viên gạch còn lại đã ghép thành một bức tường tuyệt vời ra sao” – vị sư già từ tốn.
Đôi khi chúng ta đã quá nghiêm khắc với bản thân mình khi cứ luôn nghiền ngẫm những lỗi lầm mà ta đã mắc phải, cho rằng cả thế giới đều nghĩ đến nó và quy trách nhiệm cho ta. Chúng ta đã hoàn toàn quên rằng đó chỉ là hai viên gạch xấu xí giữa 998 gạch hoàn hảo.
Và đôi khi chúng ta lại quá nhạy cảm với lỗi lầm của người khác. Khi bắt gặp ai mắc lỗi ta nhớ kĩ từng chi tiết. Và hễ có ai nhắc đến tên người đó, ta lại liên hệ ngay lỗi lầm của họ mà quên bẵng những điều tốt đẹp họ đã làm.
Cần phải học cách rộng lượng với người khác và với chính mình. Một thế giới nhân ái trước hết là một thế giới nơi lỗi lầm được tha thứ…
Hãy tha thứ và bạn sẽ được tha thứ !!!
Một chú tiểu được giao xây một bức tường gạch. Chú rất tập trung vào công việc, luôn kiểm tra xem viên gạch đã thẳng thớm chưa, hàng gạch có ngay ngắn không. Công việc tiến triển khá chậm vì chú đặc biệt kĩ lưỡng. Tuy nhiên, chú không lấy đó làm phiền lòng bởi vì chú biết mình sắp sửa xây xong một bức tường tuyệt đẹp đầu tiên trong đời.
Cuối cùng, chú cũng hoàn thành công việc vào lúc hoàng hôn buông xuống. Khi đứng lui ra xa để ngắm nhìn công trình của mình, chú bỗng cảm thấy có gì đó đập vào mắt. Mặc dù chú rất cẩn thận khi xây bức tường song vẫn có hai viên gạch bị đặt nghiêng. Và điều tồi tệ nhất là hai viên gạch đó nằm ngay chính giữa bức tường. Chúng như đôi mắt đang trừng trừng nhìn chú.
Kể từ đó, mỗi khi du khách đến thăm ngôi chùa, chú tiểu đều dẫn họ đi khắp nơi, trừ đến chỗ bức tường mà chú xây dựng.
Một hôm, có hai nhà sư già đến thăm quan ngôi chùa. Chú tiểu đã cố lái họ sang hướng khác nhưng hai người vẫn nằng nặc đòi đến chỗ bức tường mà chú xây dựng. Một trong hai vị sư khi đứng trước công trình ấy đã thốt lên: “Ôi, bức tường gạch mới đẹp làm sao ! ”.
“Hai vị nói thật chứ? Hai vị không thấy hai viên gạch xấu xí ngay giữa bức tường kia ư?” – chú tiểu kêu lên trong ngạc nhiên.
“Có chứ, nhưng tôi cũng thấy 998 viên gạch còn lại đã ghép thành một bức tường tuyệt vời ra sao” – vị sư già từ tốn.
Đôi khi chúng ta đã quá nghiêm khắc với bản thân mình khi cứ luôn nghiền ngẫm những lỗi lầm mà ta đã mắc phải, cho rằng cả thế giới đều nghĩ đến nó và quy trách nhiệm cho ta. Chúng ta đã hoàn toàn quên rằng đó chỉ là hai viên gạch xấu xí giữa 998 gạch hoàn hảo.
Và đôi khi chúng ta lại quá nhạy cảm với lỗi lầm của người khác. Khi bắt gặp ai mắc lỗi ta nhớ kĩ từng chi tiết. Và hễ có ai nhắc đến tên người đó, ta lại liên hệ ngay lỗi lầm của họ mà quên bẵng những điều tốt đẹp họ đã làm.
Cần phải học cách rộng lượng với người khác và với chính mình. Một thế giới nhân ái trước hết là một thế giới nơi lỗi lầm được tha thứ…
Hãy tha thứ và bạn sẽ được tha thứ !!!
[Trò chuyện] BÍ MẬT CUỘC SỐNG
Sân khấu cuộc đời có kịch bản riêng của nó.
Mỗi khoảnh khắc là độc nhất vô nhị.
Hãy sống từng khoảnh khắc như thể nó là quan trọng nhất.
Hãy khám phá tâm linh của bạn và cả kho báu nơi đó.
Tinh thần của bạn tràn ngập bình an.
Hãy mang lại hạnh phúc cho tất cả mọi người và bạn sẽ sống trong hạnh phúc.
Hãy gạt bỏ những lo lắng sang một bên và bạn sẽ thấy ngạc nhiên trước vẻ đẹp của bầu trời và màu sắc của muôn hoa, sự trong lành của làn gió nhẹ và sự hào phóng của vầng thái dương.
Bạn sẽ cảm nhận bạn là một phần của tạo hoá và cuộc sống bắt đầu trở nên có ý nghĩa hơn.
Của cải lớn nhất là biết đánh giá những gì ta có và ta là ai.
Hãy là chính mình.
Điều gì là quan trọng nhất trong cuộc sống của ta?
Nghĩ về điều đó và bạn sẽ khám phá ra rằng hầu hết những chuyện khác đều được tự giải quyết.
Đừng để những điều quan trọng đến phút chót mới được giải quyết, bởi lẽ chúng sẽ trở nên cấp bách và bạn sẽ đánh mất kho báu quý giá của sự bình an.
Cuộc sống là một trò chơi Quên và Nhớ.
Bạn sẽ Thua - khi bạn: Quên rằng bạn là ai và đang làm gì ở đây. Nhớ những điều sai lầm của quá khứ và những gì chúng đã gây ra cho bạn.
Bạn sẽ Thắng cuộc - khi bạn Nhớ về nhân cách đích thực của bạn. Quên đi những rắc rối của quá khứ và bước tiếp với những bài học thu được.
Hãy quan sát những gì bạn nhớ được trong ngày và những gì bạn quên được trong ngày.
Hãy quên đi quá khứ không vui. Nó đã qua rồi. Không nên lo lắng về tương lai. Bạn chưa biết về nó. Hãy học cách sống trong hiện tại và hãy khám phá nó đang tràn đầu những khoảnh khắc bình an.
Sự hiểu biết khiến bạn tin rằng cuộc sống vận hành một cách ngẫu nhiên. Ngược lại, hiểu biết dạy bạn rằng, mọi thứ diễn ra trong cuộc đời này đề có ý nghĩa sâu sắc. Những gì bạn thấy ngày hôm nay không phải là kết quả của sự tình cờ, mà là hoa trái của những hạt giống được gieo trồng từ trong quá khứ. Hãy gieo những hạt giống của hạnh phúc ngay bây giờ và bạn sẽ được hưởng một cuộc sống hạnh phúc trong tương lai.
Sự tích cực có sức mạnh hơn tiêu cực.
Tích cực là yếu tố bẩm sinh.
Tiêu cực cho bạn biết điều gì hãy còn thiếu nơi bạn.
Ánh sáng tồn tại và không có nó sẽ là bóng tối.
Cuộc sống mang đến những khó khăn và thách thức.
Nhưng chúng không tới để ngăn cản bạn. Chúng có thể cho bạn sức mạnh và giúp bạn tiến bộ với nhiều kinh nghiệm hơn. Hãy tiếp tục tiến lên. Mỗi ngày đều không giống nhau. Đôi khi bạn không cần phải tìm một giải pháp mà chỉ cần tiến tới, bỏ lại những trở ngại ở phía sau.
Hoàn cảnh giống như những vật thể. Chúng không có sức sống.
Bạn mang lại cuộc sống cho chúng. Thường thì từ một hạt cát mà thành ngọn núi. Nếu muốn bảo vệ sự bình an nơi bạn thì hãy biến ngọn núi kia thành một hạt cát.
Đừng bao giờ quên rằng bạn là một con người có thể quyết định thái độ của mình trong cuộc sống.
Bạn vẫn còn là một tiềm năng tích cực to lớn bên trong bạn để khám phá. Những suy nghĩ này sẽ giúp bạn đối mặt với bất kỳ hoàn cảnh nào trong cuộc sống với một thái độ khác!
Mỗi khoảnh khắc là độc nhất vô nhị.
Hãy sống từng khoảnh khắc như thể nó là quan trọng nhất.
Hãy khám phá tâm linh của bạn và cả kho báu nơi đó.
Tinh thần của bạn tràn ngập bình an.
Hãy mang lại hạnh phúc cho tất cả mọi người và bạn sẽ sống trong hạnh phúc.
Hãy gạt bỏ những lo lắng sang một bên và bạn sẽ thấy ngạc nhiên trước vẻ đẹp của bầu trời và màu sắc của muôn hoa, sự trong lành của làn gió nhẹ và sự hào phóng của vầng thái dương.
Bạn sẽ cảm nhận bạn là một phần của tạo hoá và cuộc sống bắt đầu trở nên có ý nghĩa hơn.
Của cải lớn nhất là biết đánh giá những gì ta có và ta là ai.
Hãy là chính mình.
Điều gì là quan trọng nhất trong cuộc sống của ta?
Nghĩ về điều đó và bạn sẽ khám phá ra rằng hầu hết những chuyện khác đều được tự giải quyết.
Đừng để những điều quan trọng đến phút chót mới được giải quyết, bởi lẽ chúng sẽ trở nên cấp bách và bạn sẽ đánh mất kho báu quý giá của sự bình an.
Cuộc sống là một trò chơi Quên và Nhớ.
Bạn sẽ Thua - khi bạn: Quên rằng bạn là ai và đang làm gì ở đây. Nhớ những điều sai lầm của quá khứ và những gì chúng đã gây ra cho bạn.
Bạn sẽ Thắng cuộc - khi bạn Nhớ về nhân cách đích thực của bạn. Quên đi những rắc rối của quá khứ và bước tiếp với những bài học thu được.
Hãy quan sát những gì bạn nhớ được trong ngày và những gì bạn quên được trong ngày.
Hãy quên đi quá khứ không vui. Nó đã qua rồi. Không nên lo lắng về tương lai. Bạn chưa biết về nó. Hãy học cách sống trong hiện tại và hãy khám phá nó đang tràn đầu những khoảnh khắc bình an.
Sự hiểu biết khiến bạn tin rằng cuộc sống vận hành một cách ngẫu nhiên. Ngược lại, hiểu biết dạy bạn rằng, mọi thứ diễn ra trong cuộc đời này đề có ý nghĩa sâu sắc. Những gì bạn thấy ngày hôm nay không phải là kết quả của sự tình cờ, mà là hoa trái của những hạt giống được gieo trồng từ trong quá khứ. Hãy gieo những hạt giống của hạnh phúc ngay bây giờ và bạn sẽ được hưởng một cuộc sống hạnh phúc trong tương lai.
Sự tích cực có sức mạnh hơn tiêu cực.
Tích cực là yếu tố bẩm sinh.
Tiêu cực cho bạn biết điều gì hãy còn thiếu nơi bạn.
Ánh sáng tồn tại và không có nó sẽ là bóng tối.
Cuộc sống mang đến những khó khăn và thách thức.
Nhưng chúng không tới để ngăn cản bạn. Chúng có thể cho bạn sức mạnh và giúp bạn tiến bộ với nhiều kinh nghiệm hơn. Hãy tiếp tục tiến lên. Mỗi ngày đều không giống nhau. Đôi khi bạn không cần phải tìm một giải pháp mà chỉ cần tiến tới, bỏ lại những trở ngại ở phía sau.
Hoàn cảnh giống như những vật thể. Chúng không có sức sống.
Bạn mang lại cuộc sống cho chúng. Thường thì từ một hạt cát mà thành ngọn núi. Nếu muốn bảo vệ sự bình an nơi bạn thì hãy biến ngọn núi kia thành một hạt cát.
Đừng bao giờ quên rằng bạn là một con người có thể quyết định thái độ của mình trong cuộc sống.
Bạn vẫn còn là một tiềm năng tích cực to lớn bên trong bạn để khám phá. Những suy nghĩ này sẽ giúp bạn đối mặt với bất kỳ hoàn cảnh nào trong cuộc sống với một thái độ khác!
Thứ Bảy, 9 tháng 11, 2013
30 Bức ảnh rung động lòng người
Những bức hình đôi khi còn có thể thay cho cả ngàn lời nói mà không thể diễn tả lên lời. Cuộc sống, dù ở nơi nào thì tình yêu vẫn là những chủ để được nhắc đến nhiều nhất. Nhưng đâu phải ở đâu cũng có cuộc sống thật êm ấm và hạnh phúc...vẫn còn đó những tình cảnh đáng thương, và còn nhiều nhiều nữa...
Tất cả được mang đến cho các bạn thông qua 30 hình ảnh cảm động nhất sẽ được Blog truyện - BlogTM gửi đến các bạn. Chúc các bạn một cuối tuần vui vẻ bên bạn bè và người thân.
Hãy dành chút thời gian dừng lại ở mỗi tấm ảnh và cùng trải nghiệm nhé các bạn...
Tất cả được mang đến cho các bạn thông qua 30 hình ảnh cảm động nhất sẽ được Blog truyện - BlogTM gửi đến các bạn. Chúc các bạn một cuối tuần vui vẻ bên bạn bè và người thân.
Hãy dành chút thời gian dừng lại ở mỗi tấm ảnh và cùng trải nghiệm nhé các bạn...
1. Cánh tay của đứa bé thiếu đói và người truyền giáo
2. Bên trong hầm ga Auschwitz
3. Bác sỹ và đồng nghiệp sau ca phẫu thuật cấy ghép tim thành công (kéo dài 23 giờ)
4. Cha và con (1949 - 2009)
5. Diego Frazão Torquato, cậu bé 12 tuổi Brazil đang chơi Violon trong đám tang người thầy. Người đã giúp cậu thoát nghèo thông qua âm nhạc
6. Một người lính Nga đang chơi một chiếc piano bị bỏ lại, Chechnya năm 1994
7. Chàng trai trẻ ngay khi phát hiện anh trai mình đã bị giết
8. Những người bảo vệ cho những người hồi giáo trong cuộc nổi dậy ở Cai-rô, Ai Cập 2011
9. Một người lính cứu hỏa đang cho một con Kaola uống nước trong vụ cháy rừng kinh khủng nhất nước Úc, năm 2009
10. Terri Gurrola được đoàn tụ lại với con gái sau 7 tháng phục vụ tại I-rắc
11. Những người đàn ông vô gia cư Ấn Độ đang chờ phân phát thức ăn miễn phí tại nhà thờ Eid al-Fitr, New Delhi
12. Lễ tang chú chó Zanjeer (2000), chú chó đã dũng cảm cứu sống hàng ngàn người dân trong vụ đánh bom liên tiếp ở Mumbai, 5-1993. Chú chó đã phát hiện ra 3,329 kg thuốc nổ RDX, 600 ngòi nổ, 249 lựu đạn và 6406 đạn dược các loại
13. "Man Falling" trong thảm họa tại Tòa nhà Trung tâm thương mại thế giới, Mỹ (11-9-2001)
14. Người đàn ông say rượu và con trai
15. Cặp đôi trong đống đổ nát
16. Hoàng hôn trên sao Hỏa
17. Cậu bé gypsy 5 tuổi trong lễ chào đón năm mới tại công đồng người gypsy, miền nam nước Pháp. Họ có tục lệ đó là những cậu bé phải biết hút thuốc
18. Hhaing The Yu đang ôm mặt khóc tức tưởi khi trứng kiến cơn bão tàn phá căn nhà ông gần Yangon, Myanmar. Năm 2008, cơn bão Nargis đã khiến hơn 100.000 người Myanmar thành vô gia cư
19. Chú chó Leao nằm liên tiếp 2 ngày liên trên mộ chủ của mình, người đã bị thiệt mạng trong thảm họa lở đất ở Rio de Janiero, 2011
20. "Chờ con với cha ơi!" bức ảnh thực hiện bởi Claude P. Dettloff ở New Westminster, Canada (1-10-1940)
21. Một cựu bình WW2 đang tưởng nhớ lại những ngày tháng chiến tranh bên hình ảnh chiếc xe tăng cuối cùng phục vụ trong thế chiến của Nga
22. "Flower Power"
23. Người phụ nữ thất thần giữa đống đổ nát trong vụ động đất tại tsunam, Natori, Japan (5-2011)
24. Ngôi mộ của một người vợ Công Giáo và người chồng theo đạo Tin Lành, 1988, Hà Lan
25. Greg Cook ôm và khóc khi tìm thấy chú chó của mình sau khi ngôi nhà ông tại bang Alabama bị tàn phá bởi lốc xoáy, 3/2012
26. Một buổi hướng dẫn sử dụng bao cao su tại chợ Jayapura, thủ đô Papua, 2009
27. Những người lính Nga chuẩn bị cho cuộc chiến tại Kursk, 1943
28. Người đàn ông trong bức ảnh đã không quản mưa lũ và đã cứu những chú mèo hoang trong trận lũ ở thành Phố Cuttack, Ấn Độ, 2011
29. Một người đàn ông Afghan đang mời một lính Mỹ uống trà
30. Có nhiều người cha mẹ, có lẽ cũng gần 70 tuổi, nhưng họ vẫn đang tìm con cái họ bị mất tích
[Món ăn ngon] THỊT GÀ KHO GỪNG
Chuyên mục Món ăn ngon - BlogTM hôm nay sẽ mang đến cho các bạn một món ăn ngon mà cực dễ chế biến: "Thịt gà kho gừng". Món ăn này mang đến một vị lạ miệng cho các bạn, giúp bữa ăn ngày cuối tuần trở nên lạ và hấp dẫn hơn. Nào, bắt tay vào làm thôi!
Nguyên liệu:
- Gà ta: 1con
- Gừng: 01 củ
- Lá chanh: 3 lá
- Hành khô: 1 củ
- Dầu ăn: 1 thìa
- Gia vị: Mắm, hạt nêm, mỳ chính, đường, nước hàng.
Cách làm:
- Hành bóc vỏ, đập dập, băm nhỏ.
- Gừng rửa sạch, gọt vỏ, thái chỉ.
- Lá chanh rửa sạch, lau khô, thái chỉ.
- Gà ta sơ chế sạch, chặt miếng vừa ăn (nói vậy chứ giờ mấy nhà làm gà nữa, ra chợ thích con nào thì chỉ, người ta làm tí là xong, chỉ việc mang về chế biến).
- Ướp gà với 1 thìa nước mắm, 1 thìa hạt nêm, 1,5 thìa mỳ chính, 1 thìa cà phê đường, ½ chỗ gừng trong khoảng 30 phút.
- Bắc chảo lên bếp, cho dầu vào đun nóng, cho hành khô vào đảo, tiếp theo cho nốt ½ chỗ gừng, cuối cùng cho gà vào đảo đều tay, xuống nước hàng. Cho thêm ½ bát con nước rồi rồi đum khoảng 10 phút, thỉnh thoảng đảo đều.
- Đến khi thịt gà chín thì cho lá chanh thái chỉ vào. Xúc thịt gà ra đĩa, ăn chung với cơm nóng.
Nguyên liệu:
- Gà ta: 1con
- Gừng: 01 củ
- Lá chanh: 3 lá
- Hành khô: 1 củ
- Dầu ăn: 1 thìa
- Gia vị: Mắm, hạt nêm, mỳ chính, đường, nước hàng.
Cách làm:
- Hành bóc vỏ, đập dập, băm nhỏ.
- Gừng rửa sạch, gọt vỏ, thái chỉ.
- Lá chanh rửa sạch, lau khô, thái chỉ.
- Gà ta sơ chế sạch, chặt miếng vừa ăn (nói vậy chứ giờ mấy nhà làm gà nữa, ra chợ thích con nào thì chỉ, người ta làm tí là xong, chỉ việc mang về chế biến).
- Ướp gà với 1 thìa nước mắm, 1 thìa hạt nêm, 1,5 thìa mỳ chính, 1 thìa cà phê đường, ½ chỗ gừng trong khoảng 30 phút.
- Bắc chảo lên bếp, cho dầu vào đun nóng, cho hành khô vào đảo, tiếp theo cho nốt ½ chỗ gừng, cuối cùng cho gà vào đảo đều tay, xuống nước hàng. Cho thêm ½ bát con nước rồi rồi đum khoảng 10 phút, thỉnh thoảng đảo đều.
- Đến khi thịt gà chín thì cho lá chanh thái chỉ vào. Xúc thịt gà ra đĩa, ăn chung với cơm nóng.